Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 14 : Người đàn ông miệng lưỡi cay độc

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Ly kem tinh khiết và thơm ngon quanh quẩn trên bàn ăn, tay của Tô Noãn vẫn còn giơ lên, muỗng kem còn đặt tại dưới mắt Lục Cảnh Hoằng.



Cô không nghĩ gì nhiều, cô chỉ đơn thuần mà hỏi như vậy, cô cho là anh sẽ khách khí từ chối khéo, hoặc là mắt lạnh trực tiếp xẹt qua, xem thường quay đầu đi.



Cho nên, khi cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thật sự tiến lên phía trước, cắn lấy cái muỗng bị cô liếm không dưới 10 lần thì Tô Noãn cả kinh, hốt hoảng buông lỏng tay ra, mà cái muỗng kia vẫn còn bị anh cắn.



Tình huống như vậy vượt khỏi dự liệu của cô, kết quả cô chờ mong lại chính là chính mình nuốt vào một ít muỗng kem hòa tan.



Lục Cảnh Hoằng giống như không nhìn thấy được Tô Noãn không được tự nhiên, cắn muỗng trầm mặc nhìn cô, cán muỗng dài nhỏ chĩa thẳng vào e sợ cùng khẩn trương của cô.



Ngón tay thon dài của anh cầm lấy cái muỗng, tao nhã thong thả ăn sạch kem trên muỗng, sau đó dưới ánh mắt trốn tránh trái phải của Tô Noãn, lại đem thìa thả lại vào trong ly kem của cô.



Tô Noãn cúi thấp đầu xuống, như là đang suy tư điều gì, lông mi thon dài không ngừng run rẩy, anh nhìn thấy gò má cô dần dần nhiễm lên đỏ ửng, giống như một đóa hoa liên xinh đẹp nở rộ.



Hai người trên bàn ăn, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì, cho dù xung quanh vẫn vang vọng âm nhạc du dương, nhưng không cách nào che dấu xấu hổ lẫn nhau giữa bọn họ.



Lục Cảnh Hoằng rót ra một ly nước nóng bên cạnh bàn, từ từ uống, cũng đem tầm mắt nhìn ra làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ bên ngoài phòng ăn.



Tô Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu, một cánh tay mảnh khảnh quơ quơ, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn, liền nghe thấy Tô Noãn hướng về phía người phục vụ đang đi tới phân phó:



“Phục vụ, lấy giúp tôi cái muỗng mới đi!”



Tô Noãn ngửa đầu nói với phục vụ xong, mới vừa thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đối diện sắc mặt âm trầm xuống, thấy đôi mắt lãnh cảm kia hơi híp lại, nhìn chăm chăm làm cả người cô run lên.



“Cái muỗng này có……..nước miếng…….”



Lục Cảnh Hoằng vẫn là lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt một đường theo màu đỏ bừng trên mặt cô chuyển xuống ly kem trên bàn, sau đó không để lại dấu vết thu hồi, không nhìn cô nữa.



Tô Noãn bẹt bẹt miệng, nhìn mà không hiểu cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng, nội tâm cũng sinh ra giống như bụi cỏ dại, từ lúc mà anh ăn muỗng kem kia, cô không biết mình nên xử lý tình huống này như thế nào.



Khi một cái muỗng mới đưa vào trong tay cô, Tô Noãn định hòa tan ly kem trên bàn, chỉ là cô vừa nhìn thấy cái muỗng đã dùng chung kia, hai gò má liền bắt đầu nóng lên.



Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Tô Noãn nâng lên khuôn mặt hồng hồng của mình, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là hướng Lục Cảnh Hoằng đang nhìn phong cảnh bên ngoài mà mở miệng:



“Nếu như anh thật muốn ăn, tôi có thể chia cho anh một nửa.”



Lục Cảnh Hoằng lập tức bị sặc nước nóng, bắt đầu thấp giọng ho khan, một tay giơ lên che miệng, một tay kéo qua khăn ăn lau chùi quần áo bị nước bắn tung tóe.



Tô Noãn nắm cáng muỗng, nhận lấy ánh mắt bộc phát lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, tự giác ngậm miệng lại, vùi đầu đem muỗng kem bỏ vào miệng, mùi sữa nồng đậm lập tức tràn ngập khoang miệng, cũng làm cho cô quên toàn bộ buồn bực.



Tô Noãn rất nhanh đem hơn phân nữa ly kem ăn hết, khi cô vẫn chưa thỏa mãn để cái muỗng xuống thì liền chú ý đến sắc mặt khó chịu của Lục Cảnh Hoằng đối diện, muốn im lặng giữ vững khiêm tốn nhưng không cách nào khống chế chính mình ợ no lên.



Nhanh chóng che lại miệng mình, Tô Noãn mở to mắt, cảnh giác nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là khẽ liếc cô một cái, khi cô còn chưa hiểu rõ ý tứ của ánh mắt kia thì một người phục vụ lại bưng một ly kem tới.



“Đây là một ít kem do Cố tiên sinh mới vừa gọi, lo lắng Lục tiên sinh cùng tiểu thư ăn không đủ, cho nên mời hai vị, Cố tiên sinh đã tính tiền rồi, mời hai vị từ từ dùng.”



Tô Noãn nhìn thấy trên ly kem là hai cái muỗng, cô mặt đỏ lập tức biến thành mặt đen, quay đầu nhìn về phía bàn Cố Lăng Thành, lửa giận trong lòng mơ hồ bừng lên.



Cố Lăng Thành đang giơ cao ly rượu, chất lỏng màu đỏ mùi thơm nồng đậm ngào ngạt uống vào làm say lòng người gợn sóng, anh mới vừa cùng Doãn Thụy Hàm cụng ly, trong lúc Doãn Thụy Hàm ưu nhã ngửa đầu nhấp nhẹ ngụm rượu đỏ thì tầm mắt của anh lướt qua Doãn Thụy Hàm nhìn sang.



Anh nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Noãn, như trước cười cười, khóe môi cũng cười, hướng Tô Noãn giơ giơ ly rượu, liền đem gần nửa ly rượu đỏ một hơi uống sạch.




Thân thể cao to của anh cúi xuống, trải chăn đều ra trên sàn nhà, Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng trải xong chăn nệm dưới đất, dùng thành ngữ “cẩn thận tỉ mỉ” để hình dung cũng không quá đáng.



“Vô luận nói như thế nào, vẫn là cám ơn anh thu nhận và giúp đỡ tôi, tiền máy ảnh tôi sẽ nghĩ biện pháp trả anh.”



Lục Cảnh Hoằng chấm dứt động tác trải chăn, ánh mắt liếc xéo Tô Noãn một cái, tao nhã chìa một ngón tay lên cạnh bàn trà thủy tinh, ý đồ rõ ràng.



“Ngượng ngùng.”



Tô Noãn đem “Bố Già” trả lại cho Lục Cảnh Hoằng, anh lập tức cầm quyển sách kia vào thư phòng, đối với bộ dạng đột nhiên khôi phục của anh, Tô Noãn cũng không thèm để ý nhiều, hai tay vịn ghế sofa trượt xuống đệm ngồi.



Cô sống không mơ mộng, cho nên anh không cho rằng cô không trả khoản tiền bồi thường kia, đối với một đứa bé từ 10 tuổi đã bị cha bắt đọc “Bố Già” mà nói, câu chuyện cổ tích hư ảo đẹp đẽ kia chỉ là hy vọng xa vời, sẽ chỉ khiến cho cô trở nên yếu ớt vô dụng.



Tô Noãn dựa vào ghế sofa, nhìn vách tường tuyết trắng, cười cười, cũng không có nước mắt, cô có thể tùy ý đọc thuộc lòng một vài tình tiết trong “Bố Già”, nhưng không học được thành một người có trái tim nguội lạnh.



Đêm khuya, chuông đồng hồ treo tường reo lên, cửa thư phòng lặng yên mở ra, một tia sáng thoáng hiện lên soi rọi bóng tối trên sàn nhà, Lục Cảnh Hoằng đi vào toilet, lai bị thân ảnh đang cuộn tròn ở một góc sofa trong phòng khách thu hút.



Anh đem cô đặt lên chăn nệm dưới đất, đắp kín mền cho cô, chính là vẫn chưa lập tức rời đi, anh quỳ một gối xuống nền nhà, nhìn dung nhan bình yên ngủ của cô, tâm lại bắt đầu rối loạn, cho dù anh mới vừa nghiên cứu “Bố Già”.



Nội tâm của anh một mảnh trống rỗng, ngay cả chính anh cũng không đoán ra anh muốn làm gì, anh không thấy được trong mắt mình là giãy dụa cùng do dự.



Ngón tay thon dài chạm đến gương mặt cô, Lục Cảnh Hoằng cảm giác được nội tâm chính mình bị ác ma mê hoặc, muốn kháng cự hấp dẫn, cũng không kìm được mà cúi đầu, tìm lấy hai mép môi mềm mại kia, nhẹ nhàng mà hôn xuống.



Trong lòng anh không ngừng nhắc nhở chính mình, Lục Cảnh Hoằng, mày chỉ là muốn thử một chút, nụ hôn của cô ấy đối với mày có phải hay không vẫn có lực ảnh hưởng, hay vẫn chỉ là như vậy mà thôi…



—————



Một hồi tiếng chuông cửa truyền vào thế giới trầm tĩnh của cô, Tô Noãn mơ hồ mở mắt ra, mắt nhìn về phía phòng ngủ không động tĩnh gì, liền đứng dậy đi mở cửa, cô đột nhiên cảm thấy cô giống như là một sủng vật được Lục Cảnh Hoằng nuôi giữ cửa.



Trong lúc tiếng chuông ưu nhã reo vang, Tô Noãn đứng dậy, một bước một bước xuyên qua phòng khách, đi tới mở cửa.



Ánh nắng sớm mai chiếu rọi xuyên qua cửa, Tô Noãn khó chịu nheo mắt lại, trong tầm mắt mông lung của cô, ánh vào một dáng người mảnh khảnh tuyệt đẹp, một đầu tóc dài đen bóng phủ xuống trên vai, váy dài màu hồng nhạt thanh lịch, phối hợp cùng túi xách tay cùng màu.



Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tối thiểu giờ khắc này, trong ánh mắt buồn ngủ nhập nhèm của Tô Noãn, cô cảm thấy được cô gặp được công chúa trong câu chuyện cổ tích xưa, tao nhã cao quý, khắc băng ngọc mài, tất cả ngôn từ hình dung chỉ sợ rằng không thể hình dung ra ra vẻ thanh linh khí chất trên người cô ấy.



Vị công chúa này nói chuyện điện thoại xong ánh mắt dịu dàng dừng trên người Tô Noãn, cười nhạt gật đầu thăm hỏi, thần thái trên mặt có chút tái nhợt xin lỗi:



“Ngại quá, có lẽ tôi bấm chuông sai cửa rồi, tôi tưởng đây là nhà của anh rể tôi.”



Thanh âm của cô ấy nghe giống như chim sơn ca uyển chuyển êm tai, Tô Noãn cảm giác mình có khoảnh khoắc thất lạc, bị lạc trong mộng ảo tốt đẹp do vị công chúa này mang đến.



Tô Noãn nhẹ nhàng bĩu môi, nói “không sao”, cô nghĩ rằng, sẽ không ai nhẫn tâm trách cứ cô gái xinh đẹp như vậy.



Công chúa xoay người rời đi, Tô Noãn đang muốn đóng cửa lại, liền nhìn thấy công chúa bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt trong suốt ôn nhu kia nhìn cô:



“Mặc dù biết sẽ thực vô lễ, nhưng tôi thực không biết tìm ai nhờ giúp……..”



Trên mặt công chúa có nhàn nhạt ngượng ngùng cùng bất đắc dĩ, ngay cả nước mắt của cô ấy cũng hình như muốn chảy ra, Tô Noãn nhìn cô ấy, trong ảo tưởng, nếu nước mắt trong suốt này chảy xuống, có thể hay không biến thành thủy tinh chói mắt.



“Cô có biết trên tầng này, có chủ nhà nào tên Lục Cảnh Hoằng không?”