Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 15 : Người đàn ông ấu trĩ

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Tô Noãn có chút nghi hoặc, cô cảm thấy hình như cô nghe nhầm, nhịn không được còn thực sự đánh giá vị công chúa xinh đẹp trước mặt, mi tâm bình thản cũng hơi che giấu đi.



“Có thể cô không biết tên của anh ấy, nhưng bộ dáng của anh ấy nếu như cô nhìn qua cũng sẽ không quên, trên khuôn mặt mờ mịt trắng như tuyết của cô công chúa xuất hiện nhàn nhạt cùng ngọt ngào, “Anh rể của tôi dung mạo rất xinh đẹp đấy, thích đeo mắt kính, nhưng không phải anh ấy cận thị, anh ấy hình như cũng không thích cùng người lạ nói chuyện với nhau…”



Công chúa trước mặt gò má nhiễm lên đỏ ửng, Tô Noãn chăm chăm nhìn, mím môi cúi đầu, mái tóc dài lay động, ánh mắt cô ấy ôn nhu như nước, chứa chan tình cảm Tô Noãn chỉ cần đọc một cái liền hiểu ngay.



Loại ánh mắt phức tạp mà đơn giản này, cô năm đó đã từng bắt gặp qua gương, khi đó cô vừa mới biết mình yêu Cố Lăng Thành, thời gian mấy năm qua đi, cô lại thấy được loại tình cảm như vậy trong đôi mắt xinh đẹp khác.



“Lần này là tôi lén trốn khỏi nhà mà đến, nếu như trước khi bị mẹ bắt lại, không gặp được anh rể một lần, tôi sẽ không cam lòng!”



Anh rể? Lục Cảnh Hoằng từ khi nào thì kết hôn?



Tô Noãn khó hiểu siết chặt chân mày, nhưng ngay sau đó liền nhẹ nhàng cong môi mà cười, anh ta có kết hôn hay không liên quan gì tới cô, chẳng qua là anh ta tốt bụng nhân lúc cô gặp rủi ro mà hảo tâm giúp đỡ, cũng sẽ không tới phần cô nhàn hạ thoải mái đi thám thính việc tư của người khác.



Nếu anh ta thực sự kết hôn, vậy không phải là cô nên suy nghĩ xem có tiếp tục ở nhờ nữa hay không?



Tô Noãn nhàn nhạt dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên, hẳn là mới có 7, 8 giờ đi, cô nhìn cô gái xinh đẹp tựa như búp bê sứ trước mắt, tiếp tục nghe cho hết oán hận của cô ấy:



“Đã năm năm rồi tôi chưa gặp được anh rể, anh ấy luôn không chịu nghe điện thoại của tôi, nếu tôi không chủ động tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không đi Kinh thành tìm tôi.”



Ánh mắt công chúa tràn ngập câu chuyện tình khó khăn ưu thương, cô đón nhận ánh mắt lãnh đạm của Tô Noãn, hai gò má đỏ lên, một đôi lông mi nhẹ nhàng mà cụt sáng, giống như bươm bướm vẫy cánh bên suối.



“Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp cô, tôi lại có cảm giác rất thân thiết, giống như khi còn bé thích đi theo chị Hinh Nhi, muốn đem lời nói trong lòng nói hết cho cô biết, cô sẽ không để tâm chứ?”



“Không sao.”



Tô Noãn nhếch miệng mỉm cười, cũng không thèm để ý, có lẽ cô nên vinh hạnh có thể trở thành một thiên sứ giống như lời công chúa nói, bởi vì không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.



Chính là em vợ yêu anh rể, sao lại rối rắm như vậy?



Cô ấy đặt chị của cô ấy ở vị trí nào chứ?



Những nghi vấn này Tô Noãn không hỏi ra miệng, bởi vì cô ấy không có quan hệ gì với cô, không phải sao?



Công chúa yên lòng thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu lấy tay nhẹ vỗ ngực, nhìn Tô Noãn cười lộ ra một lúm đồng tiền trong sáng, chỉ là chưa cười tới 3 giây, cô liền “nha” một tiếng, ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Tô Noãn.



“Thực xin lỗi, tôi quên là tôi định hỏi thăm cô xem biết anh rể tôi ở đâu không.”



Tô Noãn nhìn ra vẻ vội vàng của cô ấy, bởi vì tay cầm túi xách của cô ấy có chút nếp nhăn, tuy rằng vị công chúa tao nhã này trên mặt thủy chung luôn lộ ra nụ cười lễ phép yếu ớt, nhưng đích thực là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt.



Tô Noãn chợt nhớ tới Doãn Thụy Hàm, giống nhau đều là mẫu phụ nữ xinh đẹp cổ điển Trung Quốc, cô rất tò mò, nếu để Doãn Thụy Hàm cùng vị công chúa trước mắt này đứng chung một chỗ, không biết sẽ mang phong thái như thế nào?



“Có thể nói cho tôi biết được không?”



Âm thanh ôn nhu khẩn cầu của công chúa cắt đứt suy nghĩ của Tô Noãn, Tô Noãn cảm thấy có chút khó mở miệng, sau khi cô biết cô gái trước mặt mình ái mộ Lục Cảnh Hoằng, cô không cách nào mặt không đổi sắc nói cho cô ấy biết, thật ra đây chính là nhà của Lục Cảnh Hoằng.



Cô không phải là một người giàu lòng thương người, nhưng cũng không phải là một người không biết chừng mực, Lục Cảnh Hoằng thu nhận và giúp đỡ cô, điều duy nhất cô có thể làm là, không mang đến cho anh ta phiền phức gì.



Nhưng tình huống trước mắt như vậy, tựa hồ vượt ra khỏi phạm vi khống chế của cô.



Khi Tô Noãn đang không biết nên trả lời thế nào thì từ phía sau của cô vang lên một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai, mà Lục Cảnh Hoằng gọi lên tên tuổi cũng xác nhận được tính chân thật trong lời nói của vị công chúa trước mặt này.



Bọn họ quả thật quen biết nhau, nhưng quan hệ dường như……..Không thể tưởng tượng nổi.



Xin thứ lỗi cô chỉ có thể nghĩ ra cái từ này, bởi vì cô nghe được trong câu nói kia, thấy được Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm cùng xa cách, cũng không nghe ra quen thuộc thân thiết.



“Ninh Nhi, Lý Tư Đặc đã đến dưới lầu.”



Vị công chúa được gọi là Ninh Nhi sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vui mừng, kinh ngạc, không dám tin đến đau lòng, đôi con ngươi trong trẻo từ từ mở to, tầm mắt cô ấy chậm rãi dừng trên mặt Tô Noãn, sắc mặt tái nhợt.



Tô Noãn cảm giác mình nên nói gì đó, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt xinh đẹp tràn ngập bi thương kia thì toàn bộ lời nói nghẹn trong cổ họng, cô nhìn thấy đáy mắt Ninh Nhi bắt đầu dâng lên xấu hổ và giận dữ, đó là bi thương sau khi bị lừa gạt.



Ninh Nhi không hề che dấu ái mộ của mình đối với Lục Cảnh Hoằng, mà ở trong mắt Ninh Nhi cô giờ phút này, người sắm vai cùng Lục Cảnh Hoằng hẳn là……..tình nhân?



Tình nhân……..từ này quả không tệ, có trời mới biết, cô chán ghét từ này bao nhiêu!



Cô hiện tại bất luận nói cái gì, đều chỉ làm tăng thêm oán hận của Ninh Nhi công chúa đối với cô, Tô Noãn cảm thấy, mình hẳn là nên giữ im lặng để làm giảm bớt cảm giác sự tồn tại của chính mình, cô không muốn gây ra phiền toái trên người.



Người dân lao động cấp thấp trong xã hội, vĩnh viễn không thể cùng người giai cấp cao quý trong xã hội đấu tranh, trừ phi cô muốn khiến cho những ngày tiếp theo của mình trôi qua khó khăn hơn một chút.



“Ninh Nhi, tôi không hy vọng vì điều này mà khiến cho phó tổng tham mưu trưởng Cừu đến nhà tạ lỗi, cô nên hiểu tình cảnh của tôi.”



Lục Cảnh Hoằng không có tiến tới, nhưng giọng nói tinh tường của anh lại bay tới cửa, Tô Noãn hơi quay đầu đi, liền nhìn thấy anh đứng ở giữa phòng khách, trong tay anh cầm điện thoại di động, sắc mặt như thường, quạnh quẽ lạnh nhạt.



Ánh mắt thê lương của anh không thấy chút nào thương hương tiếc ngọc, tầm mắt anh xẹt qua nhìn Tô Noãn, dừng lại một giây liền dời đi, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ, giống như đi ra chỉ là vì ra lệnh đuổi khách.



Lục Cảnh Hoằng, người đàn ông như vậy, không may ai yêu phải, đã định trước là phải theo đuổi mà không thể từ bỏ.



Tô Noãn nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng, cô không biết phải đi an ủi người khác như thế nào, huống chi đối phương, bây giờ còn xem cô như là tình địch, cho dù cô đối với vị công chúa này không tồn tại bất cứ uy hiếp gì.



Ninh Nhi khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ nhẹ nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng rời đi, trên con ngươi phản ra chính là cửa phòng đóng chặt, đôi mắt đẫm lệ lại nhẹ nhàng mà cúi thấp đầu.



Bỗng nhiên Ninh Nhi ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo kia nhìn Tô Noãn, cũng đã không còn thấy địch ý:



“Nếu anh rể thích cô, xin cô chăm sóc tốt cho anh ấy, nếu như cô nói có thể mang tới cho anh ấy hạnh phúc.”



“Tôi nghĩ cô có thể có chỗ hiểu lầm……..”



Tô Noãn còn chưa kịp giải thích, Ninh Nhi liền vội vàng nói “tạm biệt” rồi xoay người chạy đi, Tô Noãn nhìn thấy trước khi cô ấy xoay người nơi khóe mắt sụp đổ kia rơi ra một giọt nước mắt, dưới ánh mặt trời mùa đông, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.



Tô Noãn không rõ Ninh Nhi nhìn như cực kỳ thông minh tại sao lại võ đoán như vậy, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò chật vật chạy trốn kia, Tô Noãn có chút thương hại, cô nhìn thấy được trên người Ninh nhi bóng dáng của mình.



Nếu Ninh Nhi tương tự cô năm đó, như vậy, cô hiện tại, cô lại đang sắm vai loại người gì?



Rốt cục là chính mi hay là người khác, an bài cục diện như thế này cho mi?



Tô Noãn giễu cợt nhìn chính mình qua gương trong nhà tắm, ngũ quan trắng trong thuần khiết nở rộ như một đóa hoa, đánh nước lạnh về phía hai gò má, cô cảm giác được xương cốt run rẩy, lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện đôi môi mình thoáng sưng đỏ.



Đầu ngón tay mượt mà lướt qua cánh môi, màu đỏ tươi xinh đẹp tan đi, chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, cô tối hôm qua ngủ đến nỗi làm dập môi hay sao?



Chờ Tô Noãn từ nhà tắm đi ra thì trên bàn đã có sẵn hai phần ăn sáng, cô nhớ lại sáng hôm qua cô ăn trúng phần ăn kia, nhất thời không có khẩu vị ăn.



Lục Cảnh Hoằng tựa hồ cũng đã sớm rời giường, chỉ là một mực chờ ở trong phòng không đi ra, Tô Noãn ngồi xuống thì anh đang cắt trứng, cô lờ mờ nhìn thấy khóe miệng anh có chút rách da, như là bị cái gì hôn qua vậy.



Mà anh đối với chuyện vừa rồi, im lặng không nhắc tới, cũng không quá mức để ý, trên mặt cũng không có cái gì không được tự nhiên, Tô Noãn cảm nhận được, người đàn ông như vậy hoặc chính là lãnh huyết vô tình, hoặc chính là đem tâm tình của mình che dấu quá sâu.
“Anh đừng nghĩ lung tung, mặt đỏ chỉ là do thói quen của tôi, tuyệt đối không phải bởi vì là thẹn thùng!”



Cô mở trừng hai mắt, trong đôi mắt phượng trong suốt ngượng ngùng, hòa hợp kiều mỵ phong tình, Lục Cảnh Hoằng đem nó thu hết vào tầm mắt, khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên, Tô Noãn trong lòng hơi chậm lại, thân thể nhất thời ngồi thẳng, trừng mắt nhìn anh tươi cười:



“Không được cười, mặt đỏ có gì đáng buồn cười đâu?”



Nếu hiện tại Kiều cũng ở trong xe, nhất định sẽ khiếp sợ đến nói không ra lời, mỹ nam núi băng cười khuynh nhân quốc, giống như gió xuân ấm áp, giết người trong vô hình.



———–



“Cô thích kiểu quần áo nào?”



Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng ôm vào một cửa hàng bán đồ độc quyền cao cấp nổi tiếng, khi anh đặt cô ngồi trên ghế salon trong cửa hàng thì nghe thấy anh hỏi, tựa hồ tâm tình so với buổi sáng tốt hơn không ít.



Cô ngẩng đầu ngước nhìn anh, lễ phép cười cười, trả lời: “Tùy tiện đi.”



Lục Cảnh Hoằng nhìn cô một cái, giữa hai chân mày tuấn tú xuất hiện nếp uốn, đối với câu trả lời của Tô Noãn rõ ràng bất mãn:



“Trên thế giới chưa từng có bộ quần áo tùy tiện này.”



Tô Noãn không vì lời của anh mà có bất kỳ quẫn bách, cô nhìn quanh một vòng những cái áo cao cấp treo trên giá, cong lên khóe môi:



“Nếu như anh muốn tiết kiệm tiền, không nên đưa tôi tới chỗ như thế này.”



Quần áo nơi này không thể so với cái áo ngủ rẻ tiền đi đâu cũng có trên người cô.



Những lời này Tô Noãn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lục Cảnh Hoằng trực tiếp bỏ đi thẳng, cô không biết anh đi đâu, mắt nhìn tìm kiếm, cũng không tìm được thân ảnh thanh nhã kia nữa.



Tô Noãn có chút nhàm chán, cô từ trên ghế salon đứng dậy, khó khăn nhấc chân lên đi tới bên cạnh giá áo, vươn tay lật qua từng cái quần áo được treo chỉnh tề, cảm giác thoải mái khi sờ vào cùng với giá tiền của nó đã hình thành quan hệ tỷ lệ.



Con số đánh dấu trên nhãn giống như hoa hồng chập chờn nở rộ trong vườn hoa, nhìn thấy xinh đẹp, nhưng không cách nào đưa tay bẻ đi, hoa là bởi vì có gai, ma quần áo là bởi vì giá đắt, vượt qua gánh nặng kinh tế của cô.



Cô chưa bao giờ biết trình độ Trung văn của cô tốt như vậy, thế nhưng có thể làm ra so sánh hay ho như vậy, cô thản nhiên mỉm cười, đồng thời cũng nghe được một giọng nữ dịu dàng tao nhã.



“Tiểu thư, đem bộ quần áo trong tay cô cho tôi xem thử.”



Tô Noãn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một quý phu nhân trung niên cao nhã, tư thế có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, tay trái đang lúc kéo lấy túi cầm tay hàng hiệu, tay phải của bà chỉ vào món đồ trong tay Tô Noãn.



“Được.”



Tô Noãn không nghĩ nhiều, liền đem váy đưa cho phu nhân, cô đứng lâu nên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền muốn trở lại ghế salon ngồi chờ Lục Cảnh Hoằng quay lại.



“Cái này quá lớn, giúp tôi tìm cái giống vầy số 42.”



Tô Noãn nhìn thấy cái váy một lần nữa trở lại trong tay mình, nhìn thấy vị phu nhân này một bộ tư thế thái hậu, thần sắc trên mặt có một chút không hiểu ra sao cả, nhưng lập tức liền hiểu ra, chính mình bị xem thành cô bán hàng.



Nhưng cô mặc thành như vậy, còn có thể bị xem là nhân viên ở đây, không thể không nói vị quý phu nhân này ánh mắt có vấn đề.



“Chỉ e bà lầm rồi, tôi…”



Tô Noãn còn chưa kịp giải thích xong, quý phụ kia liền lập tức đổi sắc mặt, tức giận liếc nhìn Tô Noãn lớn tiếng trách mắng:



“Sao cô còn không đi tìm đem đến cho tôi?”



“Tôi không phải là nhân viên ở đây, không có nghĩa vụ đi tìm quần áo cho bà.”



Tô Noãn cũng không muốn tiếp tục nhiều lời cùng loại danh môn phu nhân thái độ tồi tệ này, lạnh lùng bỏ xuống một câu, liền khập khiễng đi về phía sofa, vị phu nhân kia lại đột nhiên túm lấy cánh tay cô.



“Cô đây là thái độ gì hả, tôi tới cửa hàng của các cô mua quần áo là tôn trọng cửa hàng của các cô, có phải cô cho là tôi ra vẻ không, cho tôi là hạng nhà giàu mới nổi lên nên xem thường tôi không?”



Vị phu nhân chắn trước mặt Tô Noãn, thanh âm trách mắng không khỏi nâng cao, Tô Noãn không kiên nhẫn nhíu chân mày, nhìn về phía vị phu nhân này không ngừng gây khó dễ cho mình, sau khi nghiêm túc nhìn một chút dung mạo của bà ấy, Tô Noãn cảm thấy giống như đã từng quen biết, vẫn còn mang hơi hướng vẻ đẹp cổ điển…



Còn chưa đợi Tô Noãn nhớ lại xem đã gặp nhau ở đâu, quý phu nhân tức giận tiếng khiển trách vang lên lần nữa:



“Gọi người quản lý tới đây, tôi muốn xem cô ta quản lý cấp dưới như thế nào.”



Tô Noãn lãnh đạm quay mặt đi, vung vẫy cánh tay bị quý phu nhân giữ chặt, lại không thành công, liền ngẩng đầu đón nhận đôi mắt đằng đằng sát khí của quý phu nhân, thanh âm lạnh lùng nói:



“Nếu là danh môn phu nhân, nên giữ gìn khí chất và cử chỉ mà danh môn phu nhân nên có, cho nên, bây giờ mời bà buông tôi ra.”



Quý phu nhân bởi vì Tô Noãn nhất thời sắc mặt một phen chuyển sang đen, giống như Tô Noãn chạm đến nỗi đau của bà, tức giận đến nỗi khớp hàm rung lộp bộp, cánh tay cầm túi xách giơ lên chỉ Tô Noãn căm giận nói:



“Ngay cả một người bán quần áo như cô cũng xem thường tôi sao!”



Tô Noãn cảm thấy được người đàn bà này có chút ngang ngạnh, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian đi giải thích, chìa tay kia gỡ lấy tay phu nhân, lại nhất thời vô ý, bị quý phu nhân đẩy sang giá áo bên cạnh, bởi vì chân bó thạch cao, cả người cô đều ngã xuống.



Tô Noãn cho là chờ đợi cô sẽ là thanh âm của xương cốt va chạm đất, nhưng mà, cô lại va vào một lồng ngực gầy gò, tầm mắt choáng váng cô chỉ nhìn thấy khủy tay của một bàn tay to đẹp đẽ, cô ngửi thấy được hương vị tuyết mát lạnh.



“Bà có phải hay không đến thời mãn kinh rồi?”



Giọng nói của người đàn ông mát lạnh quen thuộc vang trên đỉnh đầu cô, Tô Noãn không cần quay đầu lại cũng đoán được người tới là ai, cô nhìn thấy được cánh tay đang giơ cao của quý phu nhân bị một bàn tay to gắt gao nắm giữ cổ tay, mà sau khi nghe được lời nói của Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt quý phu nhân lúc trắng lúc xanh.



Lục Cảnh Hoằng chợt hất tay quý phu nhân ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng liếc xéo quý phu nhân bị lực đạo của anh hất ra suýt đứng không vững, ngữ khí thản nhiên nói:



“Cô ấy là khách hàng ở đây, không phải nhân viên.”



Tô Noãn không thể tin được ngước nhìn Lục Cảnh Hoằng, không nghĩ tới anh đối với phụ nữ lớn tuổi nói chuyện cũng không khách khí như vậy, mà vị phu nhân kia hiển nhiên cũng bị lời nói của Lục Cảnh Hoằng làm cho tức giận đến nói không ra hơi.



“Cậu… sao cậu dám nói chuyện vô lễ với tôi như vậy, cậu có biết tôi là ai không hả!”



Lục Cảnh Hoằng liếc xéo bà một cái, môi mỏng nhếch lên, không để ý tới nữa, ôm lấy Tô Noãn, liền muốn đi ra ngoài, mà cô bán hàng lúc này ôm rất nhiều quần áo đi ra, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bỏ đi, lập tức đuổi theo:



“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, đây là quần áo anh cần…”



Tô Noãn trong lòng nghe tiếng nhìn về phía cô bán hàng, đều là một loại áo đầm màu nhạt, chỉ là cô còn chưa nhìn kỹ, liền nghe ngoài cửa vang lên giọng nữ êm ái, kèm theo tiếng giày cao gót vang trên mặt đất:



“Mẹ, mẹ thấy quần áo hài lòng không?”



Tô Noãn tim đập một chút, cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thụy Hàm đang đẩy cửa vào, khuôn mặt tao nhã ôn nhu lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, Tô Noãn cũng nhớ ra vị quý phu nhân kia cùng Doãn Thụy Hàm xác thực bộ dạng có chút tương tự.



Doãn Thụy Hàm đang tươi cười thì nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn thì nháy mắt có chút ngưng tụ, cũng dừng bước đi vào trong, cô cũng không dự đoán được hai năm sau sẽ hết lần này tới lần khác nhìn thấy Tô Noãn.



“Sao lại đứng ở cửa không chịu vào?”