Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 16 : Bắt đầu tình yêu

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Chuông gió treo trên cửa lay động kêu leng keng, giọng nói đàn ông trầm thấp đậm đà vang lên cạnh cửa, sau lưng Tô Noãn thoáng một hồi giật mình, máu của cô trong nháy mắt có dấu hiệu chảy ngược, ngay sau đó khôi phục bình thường.



Ngay cả mua quần áo cũng đụng mặt nhau, trong lòng Tô Noãn ngầm giễu cợt, trên đời lại có loại “nghiệt duyên” như vậy.



Tô Noãn nhìn thấy trên cửa thủy tinh phản xạ ánh sáng chói mắt, một thân ảnh phong độ cao ngất tiến vào tầm nhìn của cô, cô khó chịu quay mặt đi, không đi nhìn chăm chăm nữa.



Nếu một người phụ nữ dùng ánh mắt để nhìn một người đàn ông, từ kinh ngạc đến ái mộ, từ hiểu nhau đến thất vọng, lại từ chờ mong đến tuyệt vọng, cho đến cuối cùng, cô đã không muốn nhìn nữa.



Như vậy, phần tình cảm này chỉ có trầm mặc mà chống đỡ, bởi vì trừ bỏ trầm mặc, giữa bọn họ đã là một mảnh tro tàn.



Rốt cuộc gió không thổi, sóng không nhấp nhô, cũng không mưa nổi.



“Thân thể lại không thoải mái hả, sao sắc mặt lại kém như vậy?”



Cố Lăng Thành đi đến bên người Doãn Thụy Hàm, thương tiếc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Doãn Thụy Hàm, tinh tế cúi đầu hỏi, vẻ mặt ôn nhu, hơn nữa thâm tình, không nhìn ra là thật lòng hay giả bộ.



Doãn Thụy Hàm thu hồi tầm mắt nhìn Tô Noãn, nhìn về phía Cố Lăng Thành bên cạnh, hơi hơi lắc đầu, nhếch môi ôn nhu nói:



“Không có việc gì, chỉ là không ngờ ở đây lại gặp được Tô tiểu thư cùng Lục thiếu.”



Cố Lăng Thành sáng tỏ nhíu đôi mày kiếm đen rậm, anh ngẩng đầu, chuyển hướng nhìn về phía Tô Noãn bọn họ, anh thản nhiên nở nụ cười, thực tự nhiên như chào hỏi.



Tô Noãn dựa vào lòng Lục Cảnh Hoằng, nhưng không cách nào tránh khỏi ánh mắt lưu lại của Cố Lăng Thành, cô không biết tại sao Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên dừng lại không đi tiếp nữa, từ sau khi Cố Lăng Thành xuất hiện, hình như anh thay đổi chủ ý?



Chính là, trong nhận thức của cô, thái độ của Lục Cảnh Hoằng đối với Cố Lăng Thành luôn luôn không quá thân thiện, mặc dù cô không biết phần căm thù mơ hồ này là xuất phát từ đâu.



“Lục tiên sinh, những bộ quần áo này có cần tôi gói lại cho anh không?”



Cô bán hàng cung kính hỏi khi thấy vẻ mặt tĩnh lặng của Lục Cảnh Hoằng, anh chỉ là thản nhiên thoáng nhìn qua, “Không cần, tôi rảnh trở lại mua.”



Nói xong, không dừng lâu nữa, xem nhẹ nhân viên bán hàng kinh ngạc, ôm Tô Noãn vòng qua sofa, lập tức hướng ra cửa.



Tô Noãn hai tay vẫn ôm lấy cổ Lục Cảnh Hoằng, cô ngửa đầu nhìn anh, lại phát hiện ngũ quan của anh bao phủ một tầng sương mù mông lung, trong nháy mắt, cô thế nhưng không nhìn rõ vẻ mặt của anh.



Chỉ là, cho dù một giây sau cô nhìn rõ, cũng không có chút phản ứng nào, bởi vì anh như trước sắc mặt không chút thay đổi, tựa hồ rất keo kiệt bố thí tâm tình của mình.



“Tiểu Hàm, mau đi nói với cái người đàn ông không lễ phép kia, cha nó là ai, còn Cố Lăng Thành là thân phận gì, cho nó biết chính mình là loại người gì, lại dám nói quá đáng với mẹ như vậy!”



Quý phu nhân giống như mới từ trong khiếp sợ do Lục Cảnh Hoằng gây nên lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy con gái cùng con rể của mình lập tức ra lệnh, móng tay được sơn đẹp đẽ kia tức giận chỉ vào bóng lưng Lục Cảnh Hoằng.



Doãn Thụy Hàm mặt lộ vẻ xấu hổ, có điều lo ngại nhìn Lục Cảnh Hoằng đi tới cửa, không có làm theo mệnh lệnh của quý phu nhân, trái lại, đi tới bên người quý phu nhân, cầm tay quý phu nhân.



“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, có chuyện gì về nhà chúng ta nói, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải về thôi.”



Phu nhân nghe xong lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của Doãn Thụy Hàm, chẳng những không nguôi giận, trái lại nổi trận lôi đình, sắc mặt khó coi mở to mắt đẹp nhìn trừng trừng Doãn Thụy Hàm:



“Con nói gì vậy, chẳng lẽ mẹ đường đường là phu nhân chủ tịch Doãn thị lại tùy tiện để người ta nhục mạ sao?”



Ánh mắt Doãn Thụy Hàm vẫn ngắm nhìn chung quanh, chú ý tới ánh mắt của các khách hàng đang có mặt, có chút khó chịu, đè thấp thanh âm nói nhỏ gì đó vào tai quý phu nhân, kết quả lại đổi lấy khiển trách tức giận của quý phu nhân:



“Không phải chỉ là một Phó bộ trưởng thôi sao? Lăng Thành vẫn là phó thị trưởng đó, không lẽ còn phải xem sắc mặt của nó?”



Trong lúc Tô Noãn bị ôm ra trước cửa, nghe được tiếng hét phẫn nộ của quý phu nhân, cô lướt qua đầu vai Lục Cảnh Hoằng, nhìn sang, lại cùng tầm mắt thâm thúy của Cố Lăng Thành không hẹn mà gặp, sắc mặt của anh ta bình tĩnh dị thường, lại giống như kết một tầng băng mỏng.



Sau đó, khi anh cùng ánh mắt chống lại của cô thì anh đột nhiên nhếch miệng, nụ cười trong nháy mắt hòa tan tảng băng, cười híp mắt nhìn cô, nỗi lòng trong đôi mắt mà cô nhìn xem không hiểu.



Nhưng cô cảm thấy được, đó không thể là yêu, nhiều nhất chỉ có thể coi là không cam lòng, không cam lòng cho món đồ anh ta không cần tới thế nhưng lại bị người đàn ông khác ôm vào trong lòng.



Tô Noãn bởi vì chính mình có thể giác ngộ được tâm sự của Cố Lăng Thành mà nhẹ giọng giễu cợt, cô quay mặt lại, lại phát hiện ánh mắt lành lạnh của Lục Cảnh Hoằng dừng trên mặt cô, trên con ngươi của anh, có dấu vết trào phúng nơi khóe miệng cô, anh tựa hồ quên mất rời đi.



Tô Noãn khóe miệng khẽ động, muốn xóa đi nụ cười châm biến thành thân thiện, chính là còn chưa chờ cô điều chỉnh tốt tâm tình, Lục Cảnh Hoằng liền dời mắt đi, đối với nụ cười của cô coi như không thấy.



“Lăng Thành, con đi hỏi nó xem thuộc phòng ban nào, ngày mai con đi tìm thủ trưởng của nó, xem nó ăn nói như thế nào về hành vi hôm nay!”



Không ngừng ngang ngược kiêu ngạo hét to, Tô Noãn chợt nhớ tới một chuyện, hai năm trước trong lúc vô tình cô nhìn thấy qua một bài viết báo lá cải nói, vị phu nhân này hẳn không phải là người vợ đầu tiên của chủ tịch Doãn thị, hai năm trước mới chính thức gã vào Doãn gia, nhiều năm trước thân phận thực sự là người tình của Đổng sự trưởng Doãn thị, bởi vì bị vợ cả chèn ép phải kéo dài hơi tàn, không thể không biến mất tung tích.



Hiện giờ vợ cả mất, cái gọi là trong núi không có cọp khỉ xưng đại vương, tình nhân chính thức lên làm vợ chính, mà lá bài chủ chốt giúp bà đi lên địa vị danh môn phu nhân……..



Mắt Tô Noãn liếc về phía Doãn Thụy Hàm, vợ cả của chủ tịch Doãn thị không sinh được hạ một trai nửa gái cho ông ta, tình nhân đối phó đều có chung một thủ đoạn sét đánh, những chuyện này nhiều năm qua, cũng khiến cho Doãn Thụy Hàm có thể khỏe mạnh lớn lên, Đổng sự trưởng sau khi biết, làm sao lại không muốn để cho cô ấy nhận tổ quy tông?



Tô Noãn rất tò mò, vị Doãn phu nhân này biết Lục Cảnh Hoằng là bộ ngoại giao, sẽ có phản ứng gì, một là chứ vụ phó tỉnh bộ, một là chức phó sở cục, ai cao ai thấp, vừa nghe liền biết rõ ngay.



Cố Lăng Thành chỉ là trong mắt cười cười, cũng không vì kém người một bậc mà khó chịu cùng quẫn bách, anh chậm rãi tiến đến bên cạnh Doãn phu nhân thở phì phò, dịu dàng trấn an:



“Nghe nói Swarovski mới tung ra một bộ trang sức, không biết mẹ có thích kim cương, hay bảo thạch không?”



Doãn phu nhân vừa nghe thấy Cố Lăng Thành nói, hỏa khí lập tức giảm ba phần, oán hận nhìn qua Doãn Thụy Hàm liếc mắt một cái, sau đó nói “Thực không biết làm cho người ta vui”, liền nở nụ cười kéo cánh tay Cố Lăng Thành, ôn tồn đổi đề tài, đem việc phát cáu vừa rồi quên mất không còn một mảnh.



Cố Lăng Thành nhìn cánh tay nắm mình không buông, hé miệng cười nhạt, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng, nhưng vẫn là thái độ lễ phép trả lời vấn đề của Doãn phu nhân, mà Doãn Thụy Hàm một bên nhìn ra cửa thấy Lục Cảnh Hoằng chưa rời đi thì vội vàng tiến lên phía trước nói xin lỗi.



“Lục thiếu, vừa rồi mẹ tôi đối với anh không lịch sự, mong anh hiểu và bỏ qua.”



Tô Noãn nhìn thấy lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Doãn Thụy Hàm, không thể không khuất phục sự bất đắc dĩ cùng mệt mỏi, cô nếu không phải nghĩ tới đắc tội Lục gia, cô nhất định phải làm cho Lục Cảnh Hoằng bỏ qua chán ghét cùng bất mãn đối với mẹ của cô.



Doãn Thụy Hàm là một người phụ nữ thông minh, phần thông minh này không phải tự nhiên mà có, mà là trải qua năm tháng tẩy rửa, sau quá nhiều tàn khốc mà tôi luyện thành, lần đầu tiên sau hai năm Tô Noãn gặp lại cô ấy liền ý thức được điểm này.



Lục Cảnh Hoằng chỉ là lạnh lùng liếc cô ta một cái, liền đem tầm mắt nhìn vào cái chuông gió treo trước mắt, khiến Tô Noãn thấy thế nào đi nữa cũng cảm giác anh rất cao ngạo thanh cao, cũng là người đầu tiên trong đời, khiến cô nảy sinh ra ý nghĩ kích động muốn đạp một cước lên người anh ta, cho dù đối tượng anh ta khinh miệt không phải là cô.



Bất kỳ đàn ông đàn bà nào cũng cũng không thể tha thứ khi bị một người đàn ông như vậy đối đãi xem thường, Tô Noãn liếc mắt nhìn về phía Doãn Thụy Hàm, cô đột nhiên cảm nhận được cô ấy đang uốn nắn cách nói của chính mình, tối thiểu Doãn Thụy Hàm trước mắt làm được, mặt không đổi sắc đón nhận vẻ khinh thường lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng.



“Hy vọng Lục thiếu quên chuyện không vui ngày hôm nay, tôi thay mặt mẹ tôi nhận lỗi với anh, hy vọng anh có thể chấp nhận.”



Doãn Thụy Hàm hạ thấp tư thái của mình, hướng Lục Cảnh Hoằng tao nhã cúi chào, làm như không phát hiện ánh mắt đánh giá của Tô Noãn, chỉ là rũ mắt tiệp nhìn xuống đất, hy vọng được Lục Cảnh Hoằng tha thứ.


Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Lục Cảnh Hoằng trong khoảnh khoắc bị bóp chết, “Xem ra cô có thể tự mình đứng vững.” Âm thanh trong trẻo giống như nước mắt mùa thu, anh thu lại hai tay của mình.



Tô Noãn nhất thời trọng tâm đứng không vững, té ngồi xuống đất, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cho dù còn cách tròng kính, Lục Cảnh Hoằng vẫn là tiếp nhận ánh mắt ghét ác như cừu kia của cô.



“Tự mình đi ra đi.”



Lục Cảnh Hoằng đến quầy thanh toán tiền, đem ví cất kỹ, xoay người đi ra cửa, mắt nhìn phía trước, bước chân ưu nhã bước qua Tô Noãn đang té trên đất, vẻ mặt bình thản.



Tô Noãn đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng đi ra cửa, buồn giận nói không ra lời, cô khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, chợt nghe tiếng nhân viên bán hàng ôn nhu vang lên bên tai:



“Tiểu thư, đây là đôi giày vừa rồi Lục tiên sinh đã mua.”



Tô Noãn ngẩng đầu nhìn đôi giày đế bằng màu trắng nhân viên bán hàng cầm, nghiêng đầu, không so đo cười:



“Lục tiên sinh là ai?”



Nhân viên bán hàng nhất thời nghẹn lời, xấu hổ cười cười, đáy lòng âm thầm than thở: tình nhân của khách hàng này có vẻ cáu kỉnh rồi.



Xe chạy nhanh quẹo cua vào quốc lộ, lái vào con đường Thiên Hương Hoa Đình rộng thênh thang, hai người kể từ lúc ra khỏi cửa hàng quần áo độc quyền liền không nói với nhau tiếng nào nữa, rất không thèm để ý xem đối phương đang nghĩ gì.



Tô Noãn nhìn sắc trời đang tối dần bên ngoài xe, liếc mắt nhìn thời gian hiện trên xe, đã sắp gần 5 giờ chiều rồi, đi mua quần áo cho cô từ sáng cho tới chiều, cô biết thời gian trôi qua, nhưng không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.



Lục Cảnh Hoằng bỏ cô xuống bên dưới khu nhà, nhưng chính mình lại không xuống xe, anh đem chìa khóa ném cho cô, rồi tự mình lần nữa khởi động xe chạy nhanh ra khỏi khu nhà trọ.



Anh vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, tựa hồ là có công việc gấp, Tô Noãn đứng nhìn cho đến khi xe chỉ còn thấy một chấm nhỏ, xoay người, từ từ đi vào khu nhà cao tầng.



Tô Noãn mở cửa nhà ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy người đàn ông chạy xe máy làm cô té lần trước ngồi trong phòng khách.



Hai chân thon dài của anh ta gác trên bàn trà, cả người lười biếng vùi trên sofa, giống như một con mèo Ba Tư tôn quý, anh ta nghe tiếng động tĩnh ở cửa, nheo mắt nhìn sang, ánh mắt lãnh chấp mà không thân thiện.



“Chẳng lẽ mình đi nhầm nhà rồi sao?”



Tô Noãn thụt lùi hai bước về phía sau, nhìn biển số nhà một chút, lại nghe thấy giọng nam trong căn hộ truyền tới, tràn đầy giễu cợt:



“Loại phụ nữ như cô, Lục Cảnh Hoằng làm sao lại coi trọng?”



Nghe thấy tên Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn nháy mắt hiểu rõ, cô không còn lo lắng bâng khuâng đứng ngoài cửa, thay đôi dép chuyên mang ở nhà vào, nhấc chân thạch cao đi vào.



Lý Tư Đặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Noãn, tầm mắt lướt một đường từ trên ngũ quan bình thản của cô dời đến trên chân cô, bỗng nhiên phát ra tiếng cười giễu cợt, Lục Cảnh Hoằng như thế nào lại cho phép một đôi chân như vậy mang dép anh ta.



Tô Noãn giống như không nghe thấy Lý Tư Đặc giễu cợt, lấy ra quần áo trong bao, ném vào thùng giặt đồ trong nhà tắm, rồi cứ thế đi đến phòng khách, đem chăn mền còn trên sàn nhà gấp chỉnh tề lại, đem đặt cẩn thận trên sofa, lại cứ thế sờ soạng vào phòng bếp rót ly nước uống.



Lý Tư Đặc liếc nhìn chăn mền bên cạnh mình, không thể kìm nén cúi đầu cười rộ lên, một người đàn ông có chứng bệnh gần như thích sạch sẽ như vậy, thế nhưng lại để cho một cô gái ở trong phòng của anh ta tùy ý đùa nghịch đồ đạc của anh ta.



Tô Noãn không tiếp tục quay lại phòng khách, cô nhặt lên tờ báo Lục Cảnh Hoằng ném trong thùng rác lúc sáng sớm, ngồi cạnh bàn ăn đọc, cô say sưa thích thú xem, khi đọc được câu chữ khôi hài, sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, đọc được nội dung thâm sâu, sẽ dừng lại tự hỏi.



Cô tựa hồ sớm quên trong nhà còn có một người khác, mà người kia đối với cô đã tràn ngập địch ý cùng chán ghét, cho dù đích ý cùng chán ghét đó không biết từ đâu mà đến.



Bỗng nhiên một tờ chi phiếu xuất hiện dưới mi mắt của cô, một bàn tay to thon dài đem tấm chi phiếu đặt lên trên tờ báo, lấy một loại tư thế không cho phép cô cự tuyệt nhìn cô.



“Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Hoằng, mặt trên con số tùy cô điền.”



Tô Noãn nhìn tờ chi phiếu còn chưa ghi số tiền, trầm mặc, thời điểm Lý Tư Đặc mất hết kiên nhẫn, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận con ngươi không kiên nhẫn của anh ta.



Anh cho rằng cô là bởi vì giận dữ và xấu hổ mà muốn mắng anh thậm chí là đuổi anh ra ngoài nhưng không ngờ cô lại nở nụ cười tươi, khóe mắt liếc tờ chi phiếu kia một cái, nhìn anh xác nhận nói:



“Thật mặc kệ cho tôi điền sao?”



————



“Anh đã trở lại?”



Lý Tư Đặc lười nhác dựa người vào ghế sofa, trong tay anh đang cầm một tờ giấy, bởi vì nhàm chán nên bị anh gấp thành hình trái tim, anh nhìn Lục Cảnh Hoằng vừa mở cửa vào nhà khẽ mỉm cười:



“Ninh Nhi nói, sắp tới mùa đông, thời tiết chuyển lạnh, cô ấy lo lắng anh bị cảm lạnh”, Lý Tư Đặc tà tà gợn lên khóe môi, ánh mắt ném về phía chăn đệm trên sofa, “Nếu cái mền đó được đắp trên người anh, tôi nghĩ mùa đông này anh cũng sẽ không bị cảm mạo đâu.”



Lục Cảnh Hoằng đứng nghiêm, anh trầm mặc tao nhã nhìn chung quanh căn nhà vắng lặng, nếp gấp giữa chân mày càng ngày càng rõ ràng, anh không cởi giày vào nhà, bởi vì anh dự liệu được môt vài chuyện.



Lý Tư Đặc đứng dậy đi ra cửa, kim cương đính trên tai anh dưới ánh đèn lóe sáng rực rỡ, anh nâng tờ giấy hình trái tim trong tay, sau đó nhàn nhã thoải mái mở ra, là một tờ chi phiếu, đã được điền con số lên đó.



“Hai trăm vạn, cô ấy nói là thiếu tiền anh, nhờ tôi giao cho anh.”



“Anh vào nhà bằng cách nào?”



Lục Cảnh Hoằng không nhận tấm chi phiếu Lý Tư Đặc đưa đến, mà là lạnh giọng chất vấn, Lý Tư Đặc cười đến càng thêm tà khí, anh ta chỉ chỉ một thanh sắt trên tủ giày:



“Làm vài cái là mở được cửa liền.”



Lục Cảnh Hoằng bình tĩnh cùng đôi mắt cười cười của Lý Tư Đặc nhìn nhau vài giây, nhưng sau đó xoay người, muốn đi ra ngoài, thân ảnh chợt lóe trước mắt, Lý Tư Đặc đã muốn chắn ở cửa, ý cười trên mặt rút đi cuối cùng là lạnh lùng không vui:



“Sáng hôm nay Ninh Nhi té bất tỉnh dưới lầu.”



Lục Cảnh Hoằng chỉ là thản nhiên cau lại mi tâm, không trả lời, thái độ như vậy càng khiến Lý Tư Đặc tức giận hơn:



“Ninh Nhi thân thể yếu như vậy, anh vì cái gì còn muốn kích thích cô ấy? Anh biết rõ, anh đối với Ninh Nhi mà nói, so với ai khác đều có năng lực giết chết cô ấy!”



“Anh nếu thích cô ấy như vậy, thì nên chiếu cố cô ấy cho tốt, mà không phải phóng túng chiếu cố cho cô ấy tùy hứng làm bậy, sau này đừng bảo cô ấy tới tìm tôi nữa, tạo cớ cho Cù gia quấy nhiễu.”



“Lục Cảnh Hoằng, anh có tâm sao, anh có sao?”



Lý Tư Đặc ném tờ chi phiếu xuống chân, đưa tay kéo vạt áo Lục Cảnh Hoằng, gân xanh nổi trên mu bàn tay, anh ta lớn tiếng chất vấn chỉ đổi lấy thái độ hờ hững của Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng hất hai tay anh ta ra, lướt qua anh ta đi ra ngoài.



“Ninh Nhi đối với anh mà nói, cái gì cũng không phải, còn Tô Noãn bỏ đi kia, cô ta đối với anh mà nói, rốt cục tính là cái gì!”