Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 17 : Mỹ nhân ngư
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Lục Cảnh Hoằng dừng lại bước chân, anh nghiêng người nhìn về Lý Tư Đặc ở cửa, ánh mắt lạnh lùng xa xăm, như ra lệnh cho người ta không được đi dò xét, Lý Tư Đặc thản nhiên cười một tiếng, nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất lên:
“Cô ta đi rồi, hai trăm vạn đã mua được cô ta.”
“Đi đâu?”
Lý Tư Đặc nhìn thấy sắc mặt lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng càng trầm xuống, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú càng trở nên trào phúng, chậm chạp thong thả đi về phía Lục Cảnh Hoằng, đôi giày da nhẹ bước trên gạch, không phát ra âm thanh nào.
“Nha…” Lý Tư Đặc ngưng mi trầm tư một lát, khóe miệng như có như không nở nụ cười tươi, chống lại tròng mắt gợn sóng của Lục Cảnh Hoằng, “Cô ta đáp ứng cả đời này cũng sẽ không dính dáng cùng một chỗ với anh.”
Lục Cảnh Hoằng kiên quyết xoay người, đi nhanh về phía thang máy, bước chân rất nhanh nhưng vẫn như cũ duy trì khắc chế, anh không muốn ở trước mặt Lý Tư Đặc để lộ quá nhiều suy nghĩ nội tâm chân thật của chính mình.
“Đừng quên vấn đề tôi hỏi anh!”
Tiếng nhắc nhở của Lý Tư Đặc truyền đến từ phía sau lưng, mang theo một ý duy nhất là khuyên nhủ mà không kiêu ngạo của anh, nhưng không cách nào ràng buộc bước chân của Lục Cảnh Hoằng.
Thang máy mở ra, Lục Cảnh Hoằng đi vào, khoảnh khoắc xoay người đóng cửa lại, anh bỗng nhiên tự hỏi mình, đối với anh mà nói, Tô Noãn rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Đối với vận mệnh cô độc đơn điệu của anh mà nói, sự xuất hiện của cô ấy rốt cuộc sẽ sắm vai trò gì?
Hay là, chỉ là một đoạn nhạc trong đời ngươi, một đoạn nhạc đệm có chút đặc biệt, cho nên mới nói là anh đối với cô ấy nảy sinh cảm xúc không giống nhau?
Anh không thể xác định tình cảm của chính mình, cho nên, chỉ có thể vội vàng tránh ra, bởi vì, nội tâm của anh đang bị hoang vu vô tận quật vào, mọi thanh âm yên tĩnh đều không lấy lại được.
Tô Noãn nhấc một chân đứng trên con đường mờ tối, cô cố gắng đi vài bước về phía trước, lại phát hiện vô cùng gian nan, nếu như không có lời nói thầm nhắc nhở.
Cô cười cười, không vì vậy mà cam chịu, lựa cục đá sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu vận dụng đầu óc gỡ bỏ thạch cao vướng bận kia.
Người ý chí là có thể, chỉ cần ý chí đủ kiên định, không có gì là làm không được.
Ngón tay của cô bởi vì dùng sức tách thạch cao mà bị đau, nhưng nội tâm của cô lại là một mảnh yên lặng.
Cô nhớ tới lời nói vừa rồi của người đàn ông xa lạ trong căn nhà kia, anh ta đem một cây bút đưa đến tay cho cô ký tên, ánh mắt kiêu căng mà khinh miệt, giống như Thượng Đế đang nhìn xuống tín đồ đáng thương.
“Muốn ký bao nhiêu thì bấy nhiêu, tôi không phải Lục Cảnh Hoằng, cho nên không cần thiết ở trước mặt tôi giả bộ dè dặt thanh cao.”
Thanh âm của người đàn ông kia thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại không giống với kiểu trong trẻo lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, xen lẫn rất nhiều khinh thường, đó là do chán ghét đối với kiểu phụ nữ bợ đỡ.
Ngón tay anh ta nặng nề mà chỉ tấm chi phiếu, một chút tôn trọng lễ phép cũng không có:
“Tôi sẽ không đem chuyện này nói với Lục Cảnh Hoằng, tôi sẽ chỉ nói cho anh ta biết, cô có việc đi trước, không kịp tạm biệt anh ta.”
Tô Noãn nhìn móng tay được cắt tỉa sạch sẽ của anh ta, thản nhiên cười cười, yên lặng nhìn anh ta, chỉ mỉm cười nhìn xung quanh ngón tay anh ta, mà anh ta chịu không nổi nụ cười như vậy, buồn bực thu hồi tay mình, đưa ra sau lưng.
Rõ ràng là loại phụ nữ ích kỷ đầu cơ trục lợi, lại cứ trưng ra đôi mắt trong suốt xinh đẹp, muốn mê hoặc tâm hồn người ta, ý đồ làm cho anh cũng mềm lòng.
“Kỳ thật anh nói cho anh ta biết cũng không sao, anh ta hẳn là cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.”
Bởi vì sáng hôm nay, Lục Cảnh Hoằng cũng có nói qua với cô, cô là một phụ nữ đầu cơ trục lợi thực tế, nếu anh ta tinh tường nhận thức ra điểm ấy, việc cô đột nhiên rời đi như vậy không cảm thấy kỳ quái.
Nếu quả thật có kinh ngạc, cũng là bởi vì anh ta và cô căn bản không có quan hệ, cô lại nhận một khoản tiền, nhưng cô sẽ không cảm thấy áy náy.
“Anh rất thích Ninh Nhi, cho nên muốn giúp cô ấy chiếm được tình yêu của Lục Cảnh Hoằng có phải không?”
Tô Noãn không nghĩ tới chính mình sẽ hỏi ra câu hỏi như thế, cô kỳ thật không có tư cách nào để hỏi, cô cùng bọn họ là người của hai thế giới, chỉ là hiện tại cô đã vượt ra khỏi ranh giới, vẫn còn mưu toan được voi đòi tiên.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Noãn, thật lâu sau, mới dời đi ánh mắt, lãnh đạm cười, vô cùng xem thường cùng giễu cợt:
“Người giống như cô, làm sao dám như vậy mà gọi tên cô ấy?”
Câu trả lời như vậy đúng lúc cắt đứt vọng tưởng của cô, Tô Noãn trong sáng vô tội mà cười đến diêm dúa lẳng lơ, cô gật gật đầu, đồng thời đứng dậy khỏi ghế, viết xuống một con số.
Cô cũng không biết mình vì sao đối với Ninh Nhi tràn đầy tò mò, cũng như theo lời Ninh Nhi, cô cảm giác cô ấy đối với cô không khỏi thân thiết, Ninh Nhi đối với cô cũng tồn tại hấp dẫn tương tự.
Nhưng nếu không phải thân thiết, thì là một loại cảm giác không thể nói rõ, cô muốn thông qua Ninh Nhi nhìn thấu sâu hơn cái gì đó, lại thủy chung không nhìn rõ, cô không biết Ninh Nhi, nhưng lại giống như sâu trong trí nhớ đã từng gặp nhau.
Loại cảm giác quen thuộc này nhưng lại không khiến cho cô kích động, ngược lại cô mơ hồ run rẩy, như đợt sóng mờ mịt đập vào mắt, che mất một chút tò mò của cô.
Cho nên khi một khắc người đàn ông này đưa ra chi phiếu, cô quyết định không đi tìm hiểu tình hình thực tế cảm xúc kỳ dị của chính mình đối với Ninh Nhi kia, Ninh Nhi là công chúa chính gốc, còn cô chỉ là công chúa sơn trại, cuối cùng vẫn là bị đánh về nguyên hình.
“Thay tôi đưa nó cho Lục Cảnh Hoằng, đây là tôi thiếu anh ta, cám ơn.”
Cô lễ phép nói cám ơn, sau đó nhấc chân đi ra khỏi nhà, cô không mang đôi dép xinh đẹp kia, mà mang đi đôi giày rẻ tiền Cavans của cô.
Nàng tiên cá yêu hoàng tử loài người, cô ấy thỉnh cầu mụ phù thủy đem đuôi cá của cô ấy biến thành một đôi chân thon dài, mụ phù thủy nói, con nhất định sẽ bị trả giá thật nhiều, con phải dùng âm thanh trong trẻo kia làm điều kiện trao đổi, hơn nữa mỗi bước con đi, đều phải chịu đựng đau đớn giống như dao cắt.
Nàng tiên cá cười cười đồng ý, bởi vì hạnh phúc.
Cô ấy từ nay về sau trầm mặc yêu một người đàn ông, cho đến thời khắc chính mình hóa thành bọt biển, như cũ cũng không cách nào làm biến đi người yêu của mình.
Tô Noãn trước kia vẫn cảm thấy, con gái mang giày cao gót giống như nàng tiên cá, nôi tâm yêu say đắm một người đàn ông, lại phải chịu đựng mỗi bước đi khoan tim đau đớn.
Nhưng mà giờ phút này cô chợt phát hiện, phụ nữ trẹo chân chẳng qua cũng giống như thế, cô quẳng cái thạch cao kia xuống, mang vào đôi giày vải, sau đó thuần thục cột thành cái nơ bươm bướm, đứng dậy khỏi mặt đất.
Chỗ mắt cá chân truyền đến mơ hồ đau đớn, cô nhưng không cách nào khống chế được, mỗi một giây cô đều cảm giác được một cách rõ ràng huyết quản nơi mắt cá chân đập lên, như là một trái tim nho nhỏ, làm cho lồng ngực cô nhảy lên.
Hai chân cô đặt trên nền đất xi măng bằng phẳng, có lẽ thật sự rất đau, nhưng cô cũng đã có thể chịu đựng được.
Là bởi vì ảnh hưởng tâm lý sao?
Một người thường thường tinh thần có thể vượt qua ** thống khổ, nhưng là ** trên tinh thần vĩnh viễn không thoát khỏi được khổ sở.
Chiếc xe đẩy hư tổn kia cần anh đi thương thảo bồi thường, nhưng cô có đủ tin tưởng tài ăn nói của anh, cho nên, từ đầu đến cuối đều không có lo lắng, nhưng thực ra chiếm đa số là vui sướng khi người gặp hoạ.
Ai bảo anh nhất định lôi tôi đi mua đồ, đáng đời!
Tô Noãn vừa than thở đắc ý 1 tiếng xong, xe cô vừa rẽ ngoặc dưới tầng hầm, lập tức đụng vào đuôi một chiếc Lexus.
Trong phút chốc, tiếng thắng xe vang lên, hoà với tiếng kèn xe Lexus vang trong bãi đỗ xe, sắc mặt Tô Noãn có chút tái nhợt, cô mở cửa xuống xe kiểm tra sự cố, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Tuỳ ý quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành đi nhanh về phía bên này, cô nhớ tới ngày đó ở phía sau cửa khách sạn, nhìn qua chính là chiếc xe này.
Cố Lăng Thành mặc bộ quần áo màu đen, bên trong vẫn là cái áo sơ mi màu Violet, không có thắt cà vạt, cổ áo hơi hơi rộng mở, phong thái hiên ngang, khoé miệng chứa đựng một nụ cười thản nhiên:
“Thế nào, xe Luxes của anh có thù oán với em à?”
Tô Noãn thản nhiên nhếch khoé miệng một cái, lộ ra một nụ cười qua loa, nhưng là vẻn vẹn chỉ có vài giây, liền không giả bộ được nữa, trước khi xoay người đi không quên nói xin lỗi:
“Ngại quá, khiến Phó thị trưởng lo lắng rồi, đã lâu không có lái xe, quên phải giảm ga khi quẹo cua, liền đụng vào rồi, nhưng mà không cần lo, chờ một chút sẽ có người tới gửi tiền sửa xe cho anh.”
Tô Noãn đứng quay lưng về phía Cố Lăng Thành, cằm khẽ nhếch, trong giọng nói, rõ ràng là cực kỳ khách sáo xa cách cùng trào phúng.
Cố Lăng Thành nhìn thoáng qua chiếc xe Mercedes Benz màu Champagne của cô, mày kiếm nhướng lên, chợt cười cười:
“Người tình bộ trưởng mới tặng hả?”
Tô Noãn sắc mặt cứng đờ, nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Cố Lăng Thành cười tủm tỉm, thế nhưng anh lại không thèm để ý bước đi thong thả đến bên cạnh cô, Tô Noãn cố làm ra vẻ chán ghét dịch ra một bước về phía bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy.
Cô hy vọng Lục Cảnh Hoằng mau quay lại, tuy rằng vừa rồi cô còn có ý xấu cười nhạo anh, nhưng so với Cố Lăng Thành, Lục Cảnh Hoằng đối với cô mà nói, là đối tượng muốn ở chung hơn.
Cố Lăng Thành nhìn Tô Noãn hơi có vẻ lo lắng quay mặt đi, cúi đầu hé miệng cười cười, giọng nói trầm thấp cưng chiều cùng dung túng làm Tô Noãn nóng nảy:
“Em đụng anh còn có thể biện hộ, cùng lắm là để em đưa anh về nhà chứ sao giờ.”
Tô Noãn nhẹ giọng lạnh lùng giễu cợt, chẳng muốn đi để ý tới anh ta, một lòng chờ đợi Lục Cảnh Hoằng quay lại, mà điện thoại Cố Lăng Thành đột nhiên vang lên, đánh vỡ yên lặng giữa hai người.
“Alo, Thuỵ Hàm, xe anh vừa bị va vẹt ở bãi đổ xe của siêu thị… chồng em không có việc gì, chỉ là mặt sơn phía sau bị xước không ít.”
Khoé mắt Tô Noãn nhìn thấy Cố Lăng Thành tựa hồ đang cẩn thận kiểm tra chiếc xe, thắc mắc không hiểu rốt cuộc là thật sự xe có bị đụng hư hay không, hay vẫn chỉ là ứng phó với người phụ nữ bên đầu kia điện thoại.
“Cần phải ra cửa hàng xe kiểm tra lại, không cần chờ ba về ăn cơm, bé ngoan, ăn cho ngon vào, nếu không ba sẽ không mua búp bê cho ngủ chung với con.”
Tô Noãn lúc này mới phát hiện trong tay Cố Lăng Thành đang cầm một cái hộp đồ chơi, bên trong là búp bê Barbie tóc vàng tinh xảo, thì ra anh ta đến siêu thị mua đồ chơi cho con gái.
Thật là một người cha tốt a!
Tô Noãn quay mặt đi, bởi vì nhớ lại tuổi thơ của mình, bên kia Cố Lăng Thành đã cúp điện thoại, xoay người nói với cô:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Tô Noãn nghi hoặc mà cảnh giác nhìn Cố Lăng Thành, anh nhìn thấy bộ dạng cô, bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, vừa cười vừa ném búp bê Barbie vào trong xe mình:
“Đương nhiên là đi ăn cơm a!”
Tô Noãn chau mày, không thể lý giải được nụ cười nhạt trên mặt Cố Lăng Thành, đối với lời nói của anh càng không dám gật bừa, quan hệ của bọ họ ăn cơm chung một chỗ, cũng đều cảm thấy trong hội đồ nhấc bàn.
“Tiền sửa xe bao nhiêu tôi trả anh, ăn cơm tiết kiệm đi.”
Ý cười trên mặt Cố Lăng Thành càng đậm, anh đột nhiên tiến lên một bước, tới gần thân thể Tô Noãn.
Tô Noãn cả kinh, bị khí thế của anh ta bao vây, có chút không được tự nhiên, lui về sau một bước, lại không ngờ tới mắc cá chân đau nhói, cả phía sau lưng đụng vào cửa xe, không có đường lui.
Nhìn thấy bộ dạng Tô Noãn hốt hoảng chật vật, Cố Lăng Thành quay đầu sang chỗ khác cười, sau đó hai tay chống trên cửa xe, khẽ cúi người xuống.
Tô Noãn không ngờ tới Cố Lăng Thành sẽ tới gần cô, muốn tránh ra, hai bên lại bị ngăn lại, mắt nhìn thấy anh đến gần, chán ghét xoay đầu đi, nhíu chặt chân mày nhanh chóng né tránh.
Cố Lăng Thành thử hôn lên, môi mỏng của anh chỉ chạm vào không khí, tròng mắt của anh nhìn thấy dấu vết màu hồng trên cổ cô, nheo lại tròng mắt nổi lên li ti tơ máu lạnh lẽo, cũng chỉ trong nháy mắt.
“Mấy ngày rồi không về nhà, đều nghỉ ngơi ở đâu hả?”
“Xin Phó thi trưởng chý ý, đàn ông đã kết hôn tốt nhất nên giữ môt khoảng cách với phụ nữ khác.”
“Noãn Noãn, khi nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, học ở Lục bộ trưởng sao?”
Ngữ khí của anh rất ôn nhu, khoé môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt Tô Noãn luôn không nhìn anh, mặt nhìn chỗ khác cũng không có quay lại, cô muốn thoát khỏi vòng vây của anh, lại biết với tính của anh, trừ phi anh tự nguyện, nếu không, hết thảy đều là vô nghĩa.
“Không phải kêu cô chạy xe lên trên rồi sao?”
Âm thanh chỉ trích lạnh như băng từ một bên truyền đến, Tô Noãn tâm vốn đang treo lơ lửng trong nháy mắt tìm được chỗ dựa, cô theo tiếng nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh xe, chỉ là thần sắc lãnh đạm nhìn bọn họ.
Thời điểm Cố Lăng Thành nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, liền buông cô ra, hai cánh tay ôm ngực, tinh thần hưng phấn đem ánh mắt chuyển qua lại giữa sắc mặt khó coi của Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng giễu cợt:
“Thì ra là cùng Lục bộ trưởng đi dạo siêu thị.”
Tô Noãn không để ý đến Cố Lăng Thành, vịn cửa xe đi đến bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, anh cúi đầu quét mắt liếc nhìn cô một cái, môi khẽ mím chặt, cũng chú ý tới chiếc xe kia của Cố Lăng Thành bị cô đụng hư.
Ba người đều trầm mặc tựa như yên tĩnh trôi qua, Tô Noãn cảm giác mình nên nói gì đó, ví như cô cần Lục Cảnh Hoằng trước hết thay cô ứng tiền bồi thường, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, mới vừa muốn mở miệng, thế nhưng anh so với cô còn nhanh hơn một bước:
“Lên xe trước đi, tối hôm qua ga giường bị cô làm dơ, đợi lát nữa trở về giặt giũ sạch sẽ.”