Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 18 : Công chúa Trung Quốc

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Khoé miệng Tô Noãn giật giật, những lời này nghe như thế nào cũng thấy cổ quái, nhưng nét mặt Lục Cảnh Hoằng nói cho cô biết, anh không có ý tứ gì khác, cũng chỉ là bảo cô giặt ga giường mà thôi.



Lục Cảnh Hoằng phát hiện ánh mắt Tô Noãn nhìn chăm chăm anh, hoi nghiêng người, cúi đầu nhìn Tô Noãn, đối với Cố Lăng Thành trước mặt đang nhìn bọn họ làm như không thấy, nhàn nhạt dặn dò:



“Mới vừa rồi quên mua máy mát xa, đợi lát nữa đi ngang qua chỗ bán đồ điện, nhớ nhắc tôi mua.”



“Anh mua cái đó chi vậy?”



“À, tối hôm qua rất mệt, muốn thư giãn gân cốt một chút.”



Tô Noãn đổ mồ hôi quan sát vẻ mặt như thường của Lục Cảnh Hoằng, rõ ràng lời nói rất mập mờ, từ trong cái miệng tao nhã nói ra, nghe vào lại thấy như là chuyện đương nhiên.



Cô không rõ bình thường Lục Cảnh Hoằng kiệm lời như thế nào lại đột nhiên trở nên nói nhiều như vậy, cô hỏi một câu anh trả lời một câu, đương nhiên, cô cảm nhận được điều kiện tiên quyết để dễ sống chung với anh là không để ý tới hàm ý câu nói của anh.



Nếu sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cô có đánh chết cũng sẽ không hỏi tiếp theo câu nói của anh, chán nản củaTô Noãn thu hết vào đáy mắt Lục Cảnh Hoằng, anh không nhanh không chậm thúc giục:



“Còn không lên xe đi, chẳng lẽ không biết tối hôm qua chân của mình như vậy lăn qua lăn lại bị sưng lên sao?”



Lục Cảnh Hoằng nói lời này thì con ngươi lạnh lùng không cảm xúc nhìn Cố Lăng Thành, chỉ là một câu quan tâm rất bình thường, lại giống như là một loại tuyên chiến không tiếng động.



Tô Noãn đứng bên cạnh xe cảm giác được không khí quanh mình xoay nhanh xung quanh, rất giống như là có bão táp sắp tới, cô không hiểu vì sao Lục Cảnh Hoằng lại biến hoá cảm xúc mạnh như vậy, mạnh đến nỗi cô không hiểu anh vì sao tức giận?



Đối với suy đoán ý nghĩ trong lòng Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn nhất thời không muốn tìm hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, cô không muốn đối mặt Cố Lăng Thành, vì vậy đây là một cơ hội rất tốt để rời khỏi.



“Noãn Noãn.”



Tô Noãn mới vừa mở cửa xe, liền nghe thấy Cố Lăng Thành hô to, anh khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa xe trước của mình, nhướng đuôi lông mày, khẽ mỉm cười, đem tầm mắt theo bước chân Tô Noãn hướng về phía Lục Cảnh Hoằng:



“Chẳng lẽ không giới thiệu cho anh cùng Lục bộ trưởng quen biết nhau sao, nói thế nào chúng ta cũng từng là vợ chồng, là chồng trước, anh đây cũng hy vọng em có thể hạnh phúc.”



Tô Noãn không ngừng nắm chặt tay cầm cửa, đối với lý do thoái thác kia của Cố Lăng Thành chỉ một hồi cười lạnh, vừa đinh mở miệng phản bác, một bàn tay to chợt đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó không để ý cô không tình nguyện, mạnh mẽ ấn cô vào trong xe, đóng cửa lại.



Cố Lăng Thành mỉm cười nhìn Lục Cảnh Hoằng đem Tô Noãn vào xe, động tác kết thúc giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không thể nhìn ra được chỗ sơ hở thô lỗ.



Cố Lăng Thành nhẹ giọng giễu cợt, không hổ là quý tộc xã hội thượng lưu, trời sinh như thế, há là giáo dục mai này có thể thành tựu, nhìn Lục Cảnh Hoằng ánh mắt càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, lại thuỷ chung tiểu lý tàng đao*.



*nhìn tao nhã nhưng bên trong lại chứa đầy đao.



Lục Cảnh Hoằng ưu nhã xoay người lại, nghênh đón Cố Lăng Thành tươi cười, khuôn mặt tuấn tú ung dung bình tĩnh, đưa lưng về phía Tô Noãn bên trong xe, cánh môi vốn mím chặt chợt khẽ cong lên:



“Anh cũng nói là chồng trước, cuộc sống sớm đã không còn liên can gì, nhưng mà vẫn rất cảm tạ anh trước kia đã chăm sóc Tểu Noãn.”



Lục Cảnh Hoằng nói xong, hướng tới Cố Lăng Thành đối diện vươn tay ra, nếu cần giới thiệu, vậy thì giới thiệu đi, Cố Lăng Thành chân thành tươi cười gật đầu, bắt tay Lục Cảnh Hoằng.



“Không cần phải khách khí, quãng thời gian đó với tôi mà nói rất ngọt ngào.”



“Thế thì tôi càng cảm ơn anh, đã làm cho Tô Noãn khó quên khi nhớ lại.”



Khoé miệng Lục Cảnh Hoằng lộ ra một nụ cười hào phóng, rút tay mình về, sau đó lấy ra tấm danh thiếp từ trong ví, dùng ngón tay thon dài cầm lấy, đặt ở chỗ trầy trước của chiếc Lexus của Cố Lăng Thành:



“Phí sửa xe Phó thị trưởng nên tìm thư ký của tôi mà lấy.”



Cố Lăng Thành bĩu bĩu khoé môi, cầm lấy tấm danh thiếp kia, không sao cả giơ giơ lên, gật đầu mỉm cười:



“Không dám.”



Sau đó, không nhiều lời với Lục Cảnh Hoằng nữa, định xoay người đi, lại bị Lục Cảnh Hoằng gọi lại, trên khuôn mặt lạnh lẽo bao phủ sương mù kia trước sau như một vẫn giữ nụ cười xinh đẹp:



“Mặc kệ Phó thị trưởng nghĩ như thế nào, là đàn ông Phó thị trưởng nên làm gương buông tha cho chuyện này, tôi đây cảm thấy thực nên cám ơn anh.”



Nụ cười của Cố Lăng Thành tắt đi, lạnh nhạt nhìn ánh mắt không hề chứa giả tạo của Lục Cảnh Hoằng, cân nhắc đem tấm danh thiếp kia ném vào bên trong thùng rác:



“Người đàn ông như Lục Thiếu Thần cũng không thể lấy được Tô Noãn, Lục phó bộ cho là còn người đàn ông khác có thể làm được sao?”



Cố Lăng Thành vắng lặng mà cười, nhìn Lục Cảnh Hoằng từ trên xuống dưới:



“Dĩ nhiên, nếu là mấy năm trước Lục phó bộ nói như vậy, tôi mới cảm thấy tương đối có áp lực.”



Lục Cảnh Hoằng cũng chỉ nhàn nhạt cười, nhìn người đàn ông kiêu ngạo này:



“Vậy sau này sợ rằng Phó thị trưởng ăn ngủ không yên rồi.”



Cố Lăng Thành ngưng lông mày mà cười, đối với ngữ điệu khinh người của Lục Cảnh Hoằng không chút nào kinh ngạc, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn vào xe hơi của mình, nhìn thấy hai dấu vân tay thì ấn đường nhíu lại:



“Hoá đơn rửa xe tôi sẽ cho thư ký gửi đến văn phòng Phó thị trưởng, lúc đó Phó thị trưởng đừng quên trả tiền.”



Tô Noãn bị ngăn cách bên trong xe nếu nghe được đối thoại của hai người đàn ông, nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, từng có câu nói rất thích hợp với cảnh tượng bây giờ: Hormone của người đàn ông lúc nào cũng có thể sẽ bởi vì kẻ địch cùng ** mà bài tiết quá độ.



Nháy mắt xoay người, ý cười trên mặt tản đi, không hề để ý tới Cố Lăng Thành đứng bên cạnh xe nữa, mở cửa xe, cúi người ngồi vào, nhẹ giọng tao nhã đóng cửa lại.



Tô Noãn nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng lãnh trầm xuống, anh không lái xe đi ngay, mà là lấy từ trong túi quần ra một cái khăn mùi xoa, tinh tế lau bàn tay phải, đáy mắt không chút che dấu ghét bỏ.



Tô Noãn không biết, ở trước mặt cô anh là không muốn che dấu, hay là căn bản khinh thường việc che dấu.



Lục Cảnh Hoằng đem khăn ném vào trong hộc chứa đồ, Tô Noãn liếc nhìn một cái, không phải là cái khăn lần trước lau nước mắt cho cô, sau đó một thời gian anh đổi khăn mới rồi hay sao?



Tô Noãn tò mò liếc Lục Cảnh Hoằng mấy cái, thế nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, chạy nhanh ngang qua chiếc Lexus, lái ra khỏi bãi đậu xe.



Cố Lăng Thành nhìn xe đi xa, tuỳ tay đấm một quyền lên xe, tấm thép xe phát ra một tiếng buồn bục trầm trọng, anh lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng còi xe chói tai vang lên.



Anh biết mình phát điên, có một cỗ tức giận đau đớn nôn nóng phẫn nộ tích tụ ở ngực, chỉ là, anh không muốn thừa nhận, anh làm sao có thể yêu Tô Noãn?



Không, anh tuyệt đối không yêu Tô Noãn, anh yêu một phụ nữ khác, cho dù người đàn bà kia khi anh 20 tuổi đã bỏ rơi anh, vì quyền thế gã vào nhà giàu có, anh cũng không cách nào ngừng yêu.



Anh từng thề ngay trước mặt người đàn bà kia, một ngày nào đó Cố Lăng Thành anh sẽ khiến cô ta quỳ trước mặt anh, khiến cô ta hối hận lựa chọn năm đó, cho nên anh đi khỏi vùng núi kia, gia nhập vào thế giới âm u người lừa gạt ta này.



Anh có thể vì để leo lên địa vị cao, đi lợi dụng đàn bà, anh chưa bao giờ đi để ý ánh mắt khinh bỉ này, anh chỉ là nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để có thể leo được lên cao.
Tô Noãn chợt nhớ tới cha, cũng nhớ lại khi còn bé quần ẩu với mấy đứa bé kia.



Bọn chúng nói, ánh mắt của mày, thật sự rất khó làm cho người ta thích.



Chỉ là, hiện tại có người ca ngợi nó, Tô Noãn không hề đáp lại, cô không biết Ninh Nhi có nhìn thấy hay không, cô nhìn cô ấy chậm rãi nở ra nụ cười, sau đó đem tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.



Lý Tư Đặc trò chuyện cùng Ninh Nhi, cô không biết bọn họ đang nói chuyện gì, lực chú ý của cô vẫn bị phân tán, cô nhớ tới trận mặt trời tuyết kia, nghĩ tới trận mưa to lớn kia, nghĩ tới một ít đồ ăn trên bàn buổi trưa hôm nay, sau đó tự nhiên như vậy mà nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng.



Nếu khi anh về nhà phát hiện không có ai, sẽ là cái biểu cảm gì, lần trước anh tìm được cô, như vậy lần này, có thể hay không cảm thấy mệt mỏi, mà bỏ mặc?



Không qua bao lâu, trên mặt Ninh Nhi liền hiện ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt của cô thuỷ chung tái nhợt giống như bông tuyết rơi xuống trong ngày mùa đông.



Về điểm này, Ninh Nhi cùng Lục Cảnh Hoằng rất giống nhau, đều là một loại xinh đẹp tịch mịch, nhìn qua vô cùng tốt đẹp, nhưng khi đưa tay đụng vào, lại không cảm giác được chút độ ấm nào.



Hai người như vậy mà ở chung một chỗ, không biết là một phen cảnh tượng như thế nào?



“Thực xin lỗi, biết cô tới thăm tôi, tôi hẳn nên tự mình nghênh đón, nhưng cô cũng biết cơ thể của tôi….”



Tô Noãn nhìn cô ấy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh sảo suy xét, bỗng nhiên nghĩ, có lẽ cô cũng là đứa bé được Vương Hậu sinh ra trong sắc trời đầy tuyết, chỉ là, Vương Hậu không cẩn thận làm rơi cô trong đống tuyết, cho nên, cô mới có thể không được như Ninh Nhi ở toà thành tràn ngập hoa Bách Hợp và có Mercedes Benz.



Ninh Nhi dừng lại một chút, trên ngũ quân trắng nõn xinh đẹp tràn ngập tiếc nuối cùng thương cảm, thế cho nên nước mắt của cô như muốn tràn mi ra, “Nếu như có thể, tôi hy vọng cô có thể bầu bạn với anh rể, anh ấy vẫn là một người, rất cô đơn.”



Tô Noãn không phản bác được, Lý Tư Đặc lạnh giọng nhắc nhở:



“Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với Ninh Nhi sao?”



Từ trong đồng thoại hồi hồn Tô Noãn nhìn hoàng tử cùng công chúa ở mép giường, Lý Tư Đặc không kịp chờ đợi muốn cô nói ra mấy lời kia, kỳ thật mấy lời kia đối với cô mà nói, cũng chỉ là vài chữ, chỉ là, đột nhiên, cô không mở miệng được.



Lừa gạt Thiên Sứ thuần khiết như vậy, có thể hay không bị trừng phạt xuống địa ngục?



Tô Noãn sững sờ quên nói chuyện, mà nữ bác sĩ của cô ấy đứng bên cạnh cửa lại mở miệng nói chuyện:



“Lý Tư Đặc thiếu gia, Ninh Nhi tiểu thư e là mệt rồi.”



Lệnh đuổi khách rất lễ phép, cũng không đến mức khiến khách khó chịu, lại có thể rõ ràng biểu đạt ý tứ.



Lý Tư Đặc đặt Ninh Nhi buồn ngủ nằm lại trên giường, khoảnh khoắc đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tô Noãn, mang theo giận dữ trách cứ, Tô Noãn đối với việc đó nhìn như không thấy, chỉ là hướng về phía Ninh nhi thản nhiên nói:



“Tạm biệt.”



“Tô tiểu thư, xin cô chiếu cố anh rể thật tốt.”



Thanh âm uyển chuyển êm tai của Ninh Nhi lại lần nữa vang lên, nhưng khác hơn là có vài phần mỏi mệt, Tô Noãn động tác xoay người dừng lại một chút, có chút thương hại vị công chúa ốm đau triền miên này, cho nên Tô Noãn quay người lại, nhìn Ninh Nhi nhu tĩnh điềm nhiên nói:



“Thật ra thì, ngày đó không có chuyện gì xảy ra giữa tôi cùng Lục Cảnh Hoằng, tôi không có nhà để về, nên anh ta chứa chấp tôi.”



Ninh Nhi ngẩn người, sau đó nhìn Tô Noãn cảm kích cười:



“Cám ơn cô nói cho tôi biết, kỳ thật… mới vừa rồi tôi cũng đoán ra được.”



Quả thật là một cô gái thông minh…



Tô Noãn gật đầu hỏi thăm, không cần nhiều lời nữa, xoay người rời đi, nữ bác sĩ mới vừa mở cửa, cô còn chưa kịp đi ra một bước, liền nhìn thấy ngay cửa xuất hiện một dáng người yểu điệu, cũng mặc quần áo và đeo bao tay khẩu trang cách ly.



Sau đó Tô Noãn nghe thấy nữ bác sĩ cung kính khom người, “Phu nhân.”



“Dì Dĩnh, dì đã về!”



Lý Tư Đặc cũng lễ phép đứng dậy, tỏng lời nói đối với trưởng bối cũng là đặc biệt khiêm tốn nhã nhặn, vị này chính là mẹ của Ninh Nhi, nữ chủ nhân của dinh thự U Liên sao?



Tô Noãn ánh mắt đang nhìn về mẹ Ninh Nhi nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt Tô Noãn thì bà ấy cũng hơi sửng sốt, nhưng lập tức theo phép lịch sự, hướng Tô Noãn gật đầu, đi lướt qua cô đến bên giường.



“Ninh Nhi, hôm nay thấy khá hơn chút nào không?”



Thanh âm ôn hoà nho nhã, tràn ngập tình yêu thương của người mẹ đối với con, Tô Noãn nghe ra lo lắng cùng y buồn của người mẹ này.



Lý Tư Đặc yên lặng đi đến bên cạnh cô, không có tiếng động nào đưa cô ra khỏi phòng, trút bỏ quần áo trên người, xoay người nháy mắt ra khỏi phòng ngủ, Tô Noãn bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy trong phòng bệnh, người mẹ kia thật cẩn thận cho Ninh Nhi uống cái gì đó, trong đôi mắt xếch kia chảy xuôi nhu hoà hạnh phúc.



“Đây là vé máy bay trở về thành phố A.”



Ra khỏi lầu phía Đông, sau đó Lý Tư Đặc đem vé máy bay đưa cho cô, liền quay trở lại vười hoa Bách Hợp, anh ta bắt đầu thay cô ấy cắt tỉa cành lấ, cũng không tiếp tục để ý đến cô nữa.



Tô Noãn cầm vé máy bay trong tay, cười một tiếng, dưới bàn chân truyền đến một hồi khí lạnh khiến cô run rẩy một trận, cô không có quay đầu lại khẩn cầu Lý Tư Đặc đưa cô xuống núi, cô một thân một mình, chân không, dựa vào trí nhớ, đi ra cửa lớn của dinh thự U Liên.



Bên dưới toà dinh thự, có một cái hồ bị chon vùi, nếu có thể, cô thực muốn hỏi chủ nhân dinh thự một chút, tại sao lại muốn chôn cái hồ này, mà không trực tiếp ở trên hồ, xây một cái dinh thự xinh đẹp.



Trong khi cô giẫm lên nền đá cuội trên con đường nhỏ thì cô bắt đầu dần dần cảm thấy rét lạnh, sau đó cô thực sự như ý nguyện gặp được chủ nhân dinh thự, nhưng cô lại không có can đảm hỏi ra vấn đề không thể tưởng tượng kia.



“Tại sao cô lại ở đây?”



Tô Noãn nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu liền nhìn thấy được một thanh niên mặc đồ rằn ri, làn da cổ đồng trên khuôn mặt tuấn tú, khi nhìn thấy Tô Noãn thì sinh ra kinh ngạc, Tô Noãn nhớ ra, lần trước vì chụp hình cho hôn lễ của cháu Lục Cảnh Hoằng mà va phải người đàn ông này trên hành lang, lúc ấy anh ta đang đuổi theo một cô gái.



Tô Noãn có chút xấu hổ, đang lúc cô không tìm thấy lý do thích hợp cho việc mình xuất hiện ở đây thì cô liếc thấy sau lưng người thanh niên đi ra một người đàn ông trung niên, bên trên quân trang đeo quân hàm thượng tá, khí chất nho nhã mà trầm ổn, ông nhìn Tô Noãn vuốt cằm mỉm cười, sau đó nhìn về phía người thanh niên kia:



“Ý Thần, con quen biết vị tiểu thư này?”



“Kia cũng không phải, chỉ là lần trước gặp qua vi tiểu thư này, lúc đó cảm thấy dung mạo cô ấy giống dì Dĩnh, không ngờ còn có thể được gặp ngay ở nhà.”



Tô Noãn phát hiện hai người đàn ông trước mắt này hình dáng dung mạo rất giống nhau, theo như số tuổi có thể phỏng đoán, hẳn là cha con, nghe giọng điệu đối thoại của bọn họ, cái người đàn ông trung niên này chỉ e rằng chính là chủ nhân của dinh thự cũng như là cha của Ninh Nhi – Cù phó tổng tham mưu trưởng.



Cù Kính Minh thô thô quan sát Tô Noãn vài lần, ánh mắt chợt loé, sau đó mỉm cười gật đầu, đồng ý với cách nói của con trai Cù Ý Thần:



“Quả thực cô ấy cùng Dĩnh Di có năm phần giống nhau.”



“Nếu không phải biết cha cùng dì Dĩnh ở chung liền sinh ra Ninh nhi, có thể con sẽ lầm tưởng đây là đứa em lưu lạc bên ngoài.”