Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 19 : Điều kiện của tình yêu
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Cù Kính Minh cũng không bởi vì lời nói của Cù Ý Thần mà tỏ ra không vui, ánh mắt của ông lặng im mà sắc bén, nhưng khi nhìn về phía Tô Noãn thì lại không tự giác lộ ra biểu cảm nhu hoà, ôn hoà cười ấm áp:
“Xin cô đừng chê bai lời nói của con tôi.”
Cù Ý Thần nhìn thấy thái độ của Cù Kính Minh đối với Tô Noãn thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nghiêm khắc như ba, lại sẽ hoà ái đối với một người xa lạ như vậy, điều này làm cho anh không khỏi quan sát Tô Noãn.
Tô Noãn cười lắc đầu, đối với cha con trước mắt này, thật không biết phải nên nói cái gì.
Gió chạng vạng nổi lên khiến cô một thân run rẩy, cô chỉ mặc một chiếc áo lông cừu của đàn ông, khoác trên người hơi rộng, cô không để lại dấu vết đưa tay xoa cánh tay, cố gắng làm cho ấm lại một chút.
Ánh mắt nhạy cảm của Cù Kính Minh đã sớm chú ý tới vẻ mờ ám của Tô Noãn, ông cúi đầu liền nhìn thấy đôi chân nhỏ trên đường đá cuội kia, bị đông cứng có chút đỏ lên, giờ phút này bởi vì tầm mắt của ông mà nhất thiết co rụt lại.
“Ý Thần, đi lấy một đôi giày trong tủ giày của Ninh Nhi, đưa đến lầu chính.”
“Vâng, thưa cha.”
Cù Ý Thần đang ngắm nhìn Tô Noãn hơi có vẻ xấu hổ, chợt nghe theo chỉ thị của Cù Kính Minh, đi về phía lầu chính, đá cuội trên đường, chỉ để lại Cù Kính Minh cùng Tô Noãn.
Tô Noãn thật không muốn làm phiền bọn họ, cô muốn cự tuyệt ý tốt của vị Phó tổng tham mưu trưởng này, chỉ là khi chống lại đôi con ngươi ôn hoà thân thiết kia thì cô nói không ra lời gì để bác bỏ mặt mũi trong lời nói của ông.
Cho nên, khi Cù Kính Minh đưa cô tới lầu chính thì cô cũng không còn thoái thác nữa, cũng thuận thế bước sát theo bước chân trầm ổn mạnh mẽ kia, đi vào lầu chính.
Bố trí của lầu chính, cùng lầu phía Đông tương tự, bên trong bình đồ sứ thanh hoa, cắm hoa Bách Hợp mới nở, đặt ở bên trên tấm gỗ lim màu tối, trang nghiêm loáng thoáng toả ra hương khí.
Nếu cô đoán không sai, những hoa Bách Hợp này đến từ hoa viên bí mật của Ninh Nhi.
Cù Kính Minh đưa cô đi qua con đường lớn trống vắng, cô nghe thấy những người giúp việc kia hành lễ với ông, ông chỉ là nhàn nhạt gật đầu, Tô Noãn nhìn thấy trên cây cột bằng thuỷ tinh ánh ra gương mặt nghiêm túc, không thấy một chút nào hoà nhã dễ gần như vừa rồi nói chuyện cùng cô.
“Cô có người quen ở dinh thự U Liên sao?”
Ngồi trên ghế salon phòng khách, Cù Kính Minh mở đầu tò mò hỏi thăm, Tô Noãn thành thực lắc đầu, cô không muốn có chút giấu diếm đối với vị trưởng bối mới lần đầu gặp mặt này, huống chi một chút thủ đoạn nào của cô ở trước mặt ông cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
“Là Lý Tư Đặc dẫn tôi tới, nhưng anh ta hình như không có ý đưa tôi trở về.”
Tin tưởng cô tuyệt đối không có ý tố cáo sau lưng, cô chỉ là nói ra chân tướng sự việc, khi Tô Noãn nhắc tới Lý Tư Đặc thì Cù Kính Minh chỉ nhẹ nhàng mà “Nha” một tiếng, sau khi nghe xong hành vi của Lý Tư Đặc, mày hơi nhăn lại.
“Không cần lo lắng, chờ sau khi Ý Thần đem giày ra, tôi sẽ cho vệ sĩ đưa cô xuống núi an toàn.”
“Nếu như có thể, hy vọng có thể đưa tôi đến sân bay.”
Tô Noãn cũng không ngờ tới mình sẽ đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cô trừ việc đó ra không có lựa chọn nào khác, cô không có tiền để tự mình đi đến sân bay.
Cù Kính Minh nhìn chằm chằm đôi mắt phượng ảm đạm kia của Tô Noãn, lẳng lặng, trầm mặc thoáng qua, trên mặt lộ ra tươi cười an ủi, cầm lấy điện thoại trên sa lon, ông bảo cảnh vệ chuẩn bị xe, tiễn cô đi sân bay.
“Còn chuyện gì muốn tôi giúp, cứ nói đi, không cần phải khách khí.”
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối này đối với cô khoan dung khác thường, nhớ tới cha mình, giống như trong ấn tượng của cô, cha không có hình tượng ôn hoà hiền lành như vậy.
Đột nhiên, Tô Noãn cảm giác trong ngôi biệt thự xa lạ này mình cũng không hề cô đơn như vậy, ít nhất trong lúc đang cùng vị trưởng giả này nói chuyện, cô là đối tượng được nhân nhượng, đối phương vẫn luôn cười nhìn cô, giống như đồng ý thoả mãn toàn bộ nguyện vọng của cô.
“Nếu nói vậy ông có thể cho tôi mượn 20 đồng…”
Theo như từ sân bay thị trấn A về tới nơi đi xe buýt 20 đồng là dư rồi, nhưng cô còn muốn đi đến Thiên Hương Hoa Đình xem, bất kể như thế nào, cô phải tìm Lục Cảnh Hoằng giải thích tình huống một chút, cô không thể vẫn cứ gây thêm phiền toái cho anh.”
“Lần sau có cơ hội đến kinh thành tôi nhất định sẽ trả lại cho ông.”
Cù Kính Minh mỉm cười đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ 10 nhân dân tệ đưa cho Tô Noãn, không có hỏi nhiều, cũng không đưa nhiều, ông làm như vậy là tốt nhất, bảo toàn lòng tự ái của Tô Noãn.
Tô Noãn nhận tiền bỏ vào túi, lại nhìn thấy Cù Kính Minh vui vẻ nhìn mình, liền ngược lại đứng lên đứng nghiêm ngay ngắn, hướng Cù Kính Minh cảm kích khắc sâu trong lòng cúi mình vái chào:
“Thật sự cảm ơn ông!”
Cù Kính Minh vẫn cười nhạt, nhìn qua hình như lâu rồi không có tâm tình vui vẻ như vậy, đưa tay ý bảo Tô Noãn ngồi xuống, người làm bưng tới một ly trà mật ong đặt trước mặt Tô Noãn, Tô Noãn lại lộ mặt vẻ khó xử, không có uống.
“Không thích mật ong sao? Để tôi kêu người đổi cho cô một ly khác ngon hơn.”
“Tôi từ nhỏ uống mật ong toàn thân sẽ nổi mẩn đỏ, cho nên….”
Cù Kính Minh chợt hiểu, đối với Tô Noãn khiêm tốn cẩn thận biểu hiện hài lòng gật đầu, cũng không có ý trách cứ:
“Thì ra cô dị ứng với mật ong, ngược lại thật sự là khéo…”
Tô Noãn chẳng biết tại sao có chút xấu hổ, hơi nhẹ gật đầu, thời điểm ngồi trở lại trên ghế salon, trong lúc lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến tác phẩm ảnh chụp treo trên bức tường trong phòng khách, thay thế cho bức tranh vốn nên thích hợp với phòng khách mang phong cách cổ điển này.
“Đây là tác phẩm do vợ tôi chụp những năm gần đây, để cho cô chê cười rồi.”
“Không đâu, những tác phẩm này đều rất đẹp.”
Tô Noãn thưởng thức những tấm ảnh được chụp tinh xảo đẹp đẽ, nói ra cảm tưởng thật sự của mình, cô nghĩ tới vị phu nhân vừa rồi gặp trong phòng bệnh Ninh Nhi, một người mẹ hiền lành, một người vợ xinh đẹp, và cũng là một nữ cường nhân tài giỏi.
Cù Ý Thần đem giày trở lại, liền nhìn thấy nụ cười hoà ái của Cù Kính Minh, ánh mắt nhìn Tô Noãn phá lệ ôn hoà, không có bất lỳ mục đích gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy mình và Tô Noãn thật ăn ý.
“Thật rất cảm ơn hai người, thời gian không còn sớm, tôi xin cáo từ trước.”
Tô Noãn không lập tức mang đôi giày mới kia vào, cô cảm thấy mang giày trước mặt chủ nhân là hành vi không phải phép, cô xách túi to lên hướng Cù Kính Minh và Cù Ý Thần nói lời tạm biệt, mới vừa định theo sự hướng dẫn của người giúp việc rời đi, liền nhìn thấy một gã cảnh vệ vội vàng đi vào biệt thự.
“Tham mưu trưởng, bên ngoài có vị tiên sinh nói muốn vào dinh thự tìm người.”
Tô Noãn bước chân hơi chậm lại, đầu óc của cô trong nháy mắt hiện ra chính là tên Lục Cảnh Hoằng, không biết vì sao, liền cho rằng đó là anh, cô quên mất đi tiếp, chậm trễ như vậy bị Cù Kính Minh nghi ngờ nhìn ở trong mắt.
Ông chỉ là ôn tồn cười một tiếng, cũng không có chút vạch trần, nhìn cảnh vệ nói:
“Nếu là đến tìm người, thì đưa anh ta đến đây đi.”
“Tôi đã biết, tham mưu trưởng.”
Tô Noãn nhai nuốt mực viên thơm ngon, lại từ trên quầy hàng bên cạnh cầm một ly nước nía, màu xanh nhạt, ngọt lịm nhẹ nhàng khoan khoái, tuy rằng nó thực rất rẻ, nhưng nó lại giải quyết được cơn khát trong miệng cô.
“Tôi chỉ là cảm thấy lãng phí thời gian thôi.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn hai tay Tô Noãn bưng đầy món ăn bình dân, lãnh đạm cho ra một cái đáp án trực tiếp, Tô Noãn gật đầu một cái, sau khi đem viên anh đào trên cái bánh dày kia bỏ vào trong miệng, liền đi trở về:
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô đã ăn no, cho nên bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng, Lục Cảnh Hoằng theo sát phía sau cô, một khi có người muốn chen tới, anh sẽ không để lại dấu vết ngăn cản bọn họ đụng vào Tô Noãn.
Khi những thứ lỗ mãng kia va đập mạnh vào trên người anh thì sắc mặt anh sẽ liền âm trầm xuống, vậy mà anh vẫn thuỷ chung ưu nhã chăm sóc chiếu cố thân ảnh đơn bạc nhỏ nhắn kia.
Cô giống như con chuột hoa hoạt bát đi trước mặt anh, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại ngó tây, miệng cô cũng không ngừng nhai, khi bọn họ đi trong chợ đêm thì thu hút không ít lực chú ý.
Gió đêm phảng phất, bóng cây dưới ánh đèn lờ mờ chập chờn, bọn họ đã ra khỏi phố chợ đêm, một trước một sau đang đi trên lối đi bộ, Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng đi theo sau lưng Tô Noãn, hai tay chắp lưng, tư thế đi tao nhã mà khắc chế.
Ở trong mắt người đi đường, cô giống như là một con vật cưng mà anh nuôi thả, Lục Cảnh Hoằng tầm mắt nhìn theo cái đầu nhỏ kia, bỗng nhiên cô dừng bước lại, Lục Cảnh Hoằng chậm lại bước chân, thấy cô quay người lại, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy giọt tương.
“Anh có cái khăn sạch nào không, cho tôi mượn một chút đi.”
Tô Noãn mím chặt môi cười, chậm rãi đi tới bên cạnh anh, xác thực giống như con chuột hoa vui vẻ đòi chủ nhân, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn cô, trong lòng nhịn không được cười lên một tiếng.
Anh từ trong túi quần lấy ra một cái khăn sạch khác, đưa tới, cô thế nhưng không có đưa tay ra đón, chỉ là duỗi thẳng cổ, ánh mắt tặc tặc nhìn chằm chằm vào anh, hai tay cô cầm đầy đồ ăn vặt, động tác như vậy ý đồ rõ ràng.
“Không phải nói cô không thích người lạ đụng vào sao?”
Trước đây thật lâu đã từng nói qua, anh còn nhớ rõ khi cô bị người khác đụng vào thì run rẩy, nguyên lai là ở đáy lòng mâu thuẫn.
Tô Noãn vẫn như cũ giơ cổ lên, ánh mắt lại phẫn nộ di chuyển, nhìn xe chạy qua lại trên lối đi bộ, quay lại nhìn Lục Cảnh Hoằng đáy mắt nhiều hơn vài phần tín nhiệm:
“Tôi nghĩ hiện tại, có thể xem anh từ người xa lạ thẳng tiến thành người thân quen rồi.”
Lục Cảnh Hoằng cầm lấy cái khăn, hai ngón tay mềm mại kia nắm cằm cô, cho đến khi lòng bàn tay bắt đầu truyền đến nhiệt độ nóng ấm, anh mới đem khăn che ở khoé miệng cô, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn kia.
Sau đó anh thần không biết quỷ không hay hỏi nhiều hơn một câu, lời ra khỏi miệng liền hối hận:
“Trong thế giới của cô, sau khi từ người lạ biến thành người quen, có phân chia cấp bậc không?”
Cái miệng mỏng manh nhỏ nhắn xem ra đã được lau chùi sạch sẽ, phảng phất một đạo màu hồng nhạt hấp dẫn mấp máy trong bóng đêm:
“Ân… bạn bè nè, tình nhân nè, người yêu nè, kẻ thù nè, cũng có thể lần nữa trở thành người xa lạ.”
Cô ngước nhìn khuôn mặt trong suốt như một tờ giấy, nhìn chăm chăm anh khẽ cười:
“Tôi vẫn luôn rất tò mò, người đàn ông hoàn mỹ giống như anh vậy, vì sao phải cùng người như tôi có dính líu quan hệ, tôi là nên cảm kích vận mệnh rủ lòng thương xót, vậy thì phải chăng anh nên oán giận Thượng Đế hồ đồ?”
Lục Cảnh Hoằng không nói gì nữa, thậm chí không hề nhìn cô thêm lần nào nữa, đem khăn lần nữa thu hồi, nhàn nhạt nhìn về một bên ống đèn nê ông, mà tiếng cười đắc ý của Tô Noãn lại vang lên bên tai:
“Có một mỹ nam bên người thật tốt, quả thật so với thần tiên còn khoái hoạt hơn!” Những vị đại thẩm bán đồ ăn vặt vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, đều bán cho cô nhiều hơn người khác một nửa.
Cô lại một lần nữa nói năng lỗ mạng trêu chọc anh, Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng nhìn sang thì chỉ thấy gò má vui mừng của Tô Noãn, một chiếc xe buýt dừng lại thì cô trực tiếp nhảy lên.
“Nhớ giúp tôi trả tiền, cám ơn!”
Tô Noãn quay đầu lại hướng Lục Cảnh Hoằng cười sáng lạng, liền đi vào bên trong xe, ngồi xuống ở một băng ghế trống, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ trước mắt hoảng hốt, cô không có nhìn xem Lục Cảnh Hoằng có lên xe hay không, chậm rãi khép mắt lại.
Cô biết có người đang ngồi xuống bên cạnh, cô không có mở mắt ra, khi cô ngửi được hương vị tuyết mát lạnh này thì cô liền đoán được là ai, khoé môi không tự chủ được nâng lên, anh đúng là vẫn lên xe, sau khi xe buýt chuyển động thì bỗng nhiên dừng lại.
Lục Cảnh Hoằng không ngờ rằng mình sẽ ngăn xe buýt chạy đi, cũng không nghĩ tới mình sẽ đi lên, anh không có tiền xu, cho nên khi anh đưa tờ nhân dân tệ trị giá thì thu hút rất nhiều chú ý của hành khách.
Anh rất ít khi ngồi chung phương tiện giao thông với cả đám người, hay nói là, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi qua, lúc đi học có xe riêng đưa đón, sau khi đi làm có xe cơ quan đưa đón, dù gì anh cũng có thể tự mua một chiếc xe riêng để lái đi.
Anh nhớ thầy giáo của anh đã từng nói: Ansel, con nên tiếp xúc với nhiều người, như vậy con mới có thể cảm nhận tốt hơn về vận mệnh.
Nhưng anh vẫn luôn không bao giờ làm qua, cuộc sống của anh bận rộn lại đơn giản, nhưng cũng hoang mang lẫn nhau, anh không biết chí hướng mình ở đâu, mặc dù anh từng một lần cho là, anh muốn phát huy khả năng thiên phú của anh, học được tất cả ngôn ngữ trên thế giới.
Lục Cảnh Hoằng quay đầu nhìn về phía Tô Noãn, cô ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi, hai mắt nhắm chặt, an tường giống như đã ngủ, anh không biết mình nhìn chăm chú trong bao lâu, khi anh quay đầu lại, cũng nhắm lại hai mắt của mình, anh cảm nhận được thời khắc này lòng mình trở nên an nhiên.
Cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu bổ nhào về phía cửa kính xe, bỗng nhiên một bàn tay đệm trên gò má cô, đẩy nhẹ nhàng, đầu của cô theo trọng lực chuyển về bên trong, tựa vào một bả vai kiên đĩnh.
Tô Noãn mơ mơ màng màng mở mí mắt, cô thoáng ngửa đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn an tĩnh, anh nhắm mắt lại, trên ngũ quan hoàn mỹ, không tìm thấy một tia biểu cảm, cô không có đem đầu của mình rời đi, cô chỉ là lựa chọn lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nháy mắy hô hấp của cô trở nên nặng nề như biển đại dương.
Đêm đó bọn họ không có trở lại thành phố A, tại khách sạn gần phi trường thuê 2 phòng, sau khi hai người xuống xe, cùng đi cùng đứng so với quá khứ vẫn không có gì khác hơn, lên lầu xong đều tự trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, cũng không nói một tiếng “Chúc ngủ ngon!”
————–
Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng chợt bị mở ra, lặng yên không một tiếng động, cũng không có kinh động cô gái đang ngủ say trên chiếc giường lớn màu trắng, Lục Cảnh Hoằng ngồi bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn Tô Noãn an nhiên mà ngủ.
Ánh mắt anh mê hoặc nhìn Tô Noãn, anh trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, chẳng lẽ chỉ là vì muốn đến xem cô một cái sao?
Áo ngủ màu trắng làm nổi bật lên màu hồng nhạt trên gò má cô, nét mặt ngủ điềm tĩnh, mái tóc ngắn màu nâu hơi uốn cong, như tuyết trắng rơi lả tả bên gối, thiên nhung che đắp tới thắt lưng, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn lộ bên trong áo ngủ lộ ra, một cánh tay khác đặt ở bụng, một bên quai hàm co rút.
Cánh môi màu hồng hé mở, nhẹ hô hấp đều đặn, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thích bộ dạng này, bởi vì quá mức xinh đẹp, khiến người ta nhịn không được muốn đi bảo vệ.
Anh không nên xuất hiện trong này, nhưng anh không cách nào khống chế hành vi của mình, tay của anh mơn trớn gương mặt cô, lòng ngón tay cảm nhận được một hồi mềm mại ấm áp, khoé môi cô nhàn nhạt nâng lên, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng mà rung động.
Lục Cảnh Hoằng cong lên khoé môi, nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười biến mất rất nhanh, tựa như gió vừa thổi qua, tay anh rời khỏi hai má cô, cầm bàn tay cô đang đặt bên má, đem nó đặt ở lồng ngực của mình.
“Không cần xông tới, biết không?”
Chăm chú nhìn thật lâu, anh đem tay cô bỏ vào trong chăn đệm, cúi người ở cái trán của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, sau đó đứng lên xoay người rời đi, không có một tia do dự.