Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 6 : Nỗi khổ sinh mạng

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Hai năm sau, khi Cố Lăng Thành thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô thì Tô Noãn cảm thấy, Thượng Đế vẫn không buông tha cô, lại tiếp tục trò đùa 2 năm trước.



Trên đường mòn rợp bóng cây của trường đại học, có hai người bất động đứng đó, tựa như một bức tranh đen trắng tĩnh lặng.



“Trưởng thanh tra thành phố đến đây thị sát, không ngờ khéo như vậy…”



Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Cố Lăng Thành tiến lại ngày càng gần, khí thế của anh ta làm cho cô không thể chống chọi lại, dù cho ý thức đã bắt đầu hoảng loạn, cô muốn cố gắng chạy trốn, muốn thoát khỏi cái khí thế cường đại của anh ta.



Cô không muốn gặp Cố Lăng Thành, thậm chí là có một chút liên quan đến anh ta, không phải vì cô sợ, nhưng có những chuyện đã trôi qua cùng năm tháng, nghĩ lại chỉ để thêm đau lòng, cho dù là tốt hay xấu.



Khi nhìn thấy một người làm cho bạn không ngừng nhớ tới cái quá khứ vốn đã được chôn sâu trong bóng tối, thế thì, quyết định không nhìn thấy hắn nữa, sẽ là quyết định sáng suốt nhất.



Tô Noãn có thể cảm giác được từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua hai gò má cô, bên tai vang vọng tiếng ong ong của gió, cô chạy, không có đích đến, cô vẫn chạy, không có dũng khí để dừng lại.



Chỉ cần có thể chạy khỏi Cố Lăng Thành, nơi nào cũng đều được, cho dù có phải xuống Địa Ngục, cô cũng không sợ hãi, bởi vì cô sống nhưng so với Địa Ngục còn đau khổ hơn…



Mũi chân chạm phải tảng đá, đầu gối nặng nề khụy xuống, cô chật vật té nhào, những suy nghĩ trong đầu muốn tuôn ra như cơn lũ, muốn nhấn chìm cô trong sự tuyệt vọng.



Sau lưng dồn dập tiếng bước chân đuổi theo, Tô Noãn sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay chịu đau đớn, cô nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, tiếp tục liều lĩnh bỏ chạy.



Cho dù có nhất thiết một ngày phải đối mặt với Cô Lăng Thành, cô cũng quyết không phải là hôm nay. Vốn nghĩ rằng đã quên, đã cho rằng mình bị tê liệt, nhưng một phút ngã nhào kia, dường như tất cả kí ức lại bắt đầu quay trở lại.



Toàn thân đau đớn dần mất đi tri giác, không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ chắn trước mặt cô, đem hết tất cả những điên cuồng của cô kéo vào lòng.



Tô Noãn không kìm được run rẩy, vẻ mặt cô mờ mịt hoảng hốt, tựa như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, không tìm được nơi thuộc về mình để dựa vào.



Cô bị giam cầm trong lồng ngực của Cố Lăng Thành, đã từng cho rằng đó là nơi ấm áp nhất trên đời, thế nhưng hôm nay chỉ còn là sự sợ hãi, không có cách nào nhịn được một giây, trái tim dường như không thể thở nỗi :



“Buông tôi ra!”



Tô Noãn đau khổ rống to, hai tay điên cuồng nhắm cánh tay mạnh mẽ kia mà hướng tới, chỉ muốn thoát ra khỏi sự đáng ghét và ghê tởm ấy, nhưng kết quả lại bị anh ta đưa vào một nơi xó xỉnh hẻo lánh.



Cố Lăng Thành hô hấp có chút dồn dập, nhưng lại bi áp chế, hắn cố giữ hơi thở bình tĩnh và ổn định, bên tai cô thở dốc thì thầm :



“Hận anh ư, Noãn Noãn, em nhất định là rất hận anh?”



Cô cố gắng giãy giụa nhưng chỉ là phí công, cô yếu ớt rũ hai tay xuống, vô định nhìn vào ánh mặt trời đang đổ trên phiến lá, khóe miệng nhợt nhạt cười nhạo:



“Hận, anh xứng đáng sao, Cố Lăng Thành?”



Hai tay hắn khóa chặt thắt lưng cô, khiến cô hô hấp cũng trở nên khó khăn, Cố Lăng Thành không có ý định bỏ qua cho cô, tàn nhẫn làm tổn thương cô:



“Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của anh và Thụy Hàm, Noãn Noãn, em biết chứ?”



Giọng điệu hắn có chút sầu não, lại làm cho cô cảm thấy toàn than kịch liệt rung động, cô cố gắng đè nén nội tâm của bản thân xuống, nhưng vẫn vô tình thoát ra sự bất lực của chính mình.



Dùng chút sức lực giãy giụa cố thoát khỏi sự trói buộc của Cố Lăng Thành, nhưng một lần nữa hắn lại đem cô chế ngự ở phía trước, bước chân lảo đảo lùi lại, cô mỏng manh không thể ngăn lại những tiếng thút thít, nước mắt còn chưa đọng lại, đã bị cô nhanh chóng xóa đi :



“Tôi không nên quên ngày này, không phải sao?”



Đúng vậy, cô không nên quên, càng không nên cho rằng, chỉ cần cố ý quên đi, cô có thể bình thường vui vẻ nở nụ cười mà sống tiếp.



Hôm nay chính là ngày cô nên gào khóc, nên hối hận vì những tội lỗi mà mình đã gây ra, và trời cao đã phái Cố Lăng Thành xuống để nhắc nhở cô, để nghiêm khắc trừng phạt vì cô đã quên đi.



Tô Noãn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nâng khóe môi, nhìn Cố Lăng Thành thoáng nét ưu thương, cô không khỏi khinh thường mà cười nhẹ, nước mắt cũng đã lướt qua đôi má:



“Nếu như không có sự nhắc nhở của anh, tôi thật sự gần như đã quên đi, tôi là người không đáng được tha thứ, thật sự phải cám ơn anh.”



Nước mắt nhòa đi trong hốc mắt cô, kéo lê một mảng màu đen xấu xí, khi anh sắp giơ tay lên, cô cố nén sự run rẩy, nhanh chóng xoay người đi về phía trước.



Cố Lăng Thành lần này không tiếp tục đuổi theo, cô có thể an tâm bỏ đi, nhưng trong lòng lại hiện lên một khoảng trống rỗng, cô không biết nên đi về nơi nào.



Thế giới của cô, trong thoáng chốc trở nên hư vô mịt mờ, tựa như một chiếc khinh khí cầu, bay mãi giữa không trung, không có cách nào đáp xuống mặt đất. Giờ phút này đây, cô dường như cũng không tìm thấy chính bản thân mình.



Tiếng còi xe chói tai bỗng vang lên, Tô Noãn thẩn thờ quay đầu, đôi mắt bỗng ánh đèn làm chói khiến cô nhắm chặt lại, một dòng kí ức từ trong sâu thẳm đột nhiên tràn về, xâm chiếm hết tâm trí và cả hơi thở của cô.



Trên lối đi bộ, rít lên tiếng thắng xe phanh lại cùng tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cô quay đầu lại, mơ hồ thấy được một thân ảnh xẹt qua, cô nghe được tiếng xe va chạm vào thân thể và cả những tiếng thét chói tai xung quanh, ý thức dần trở nên hỗn độn.



Cô nặng nề té xuống đất, thân thể bị gắt gao ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu lên, cố mở mắt, gắng gượng chút tỉnh táo còn sót lại, dịu dàng tươi cười:



“Đừng sợ, Tô Tô…”



Một dòng máu đỏ tươi hòa cùng nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, trên mặt đất nhuộm một mảng huyết lạnh ghê người.



Tiếng xe ô tô khẩn cấp phanh lại đem Tô Noãn từ trong kí ức kéo về, cô nhìn chiếc xe đang dần tiến tới, một cách sững sờ, không hốt hoảng, vô cùng bình tĩnh và chết lặng.



Đột nhiên cánh tay bị kéo lại, trước mắt vụt qua một thoáng, rồi lảo đảo ngã về phía sau, chiếc ô tô mang theo khói bụi gào thét chạy qua, cô lờ mờ quay lại, nhìn thấy một cặp mắt xinh đẹp màu hổ phách.



Sau một thoáng ngẩn ngơ, cô chỉnh trang lại chút diện mạo, nở ra một nụ cười khó coi nhưng lại có nét hồn nhiên và tinh khiết, ánh mắt cô lóe lên những tia sáng trong suốt, cô nói:



“Thiếu Thần…….”



Sau đó, đôi mắt khẽ đóng lại thật chặt, thân hình gầy gò như bỗng chốc bị rút hết sức lực, cô chậm rãi ngã nhào phía trước, khẽ tựa vào một cánh tay thong dài đang dang ra.
“Không phải là mày muốn cứu ba mày ư, đây chính là phương pháp trực tiếp nhất.”



“Nhìn gương mặt này, dáng dấp giống như tiên nữ, khó trách Tô Chấn Khôn đều không muốn cho nhiều người ngoài nhìn thấy mày…”



Cô nhìn thấy từng khuôn mặt trưng ra vẻ đạo mạo, không ngừng tới gần cô, bỗng nhiên, một bàn tay thô lỗ túm lấy quần áo cô, cái mồm to đầy máu hướng về phía cô mà cắn.



Cô nghe thấy tiếng hét chói tai hoảng sợ của mình, trong giấc mộng tùy ý lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng bị bóng tối vô tận nuốt hết.



Tô Noãn đột nhiên mở mắt ra, trong đêm tối hoảng hốt té lăn xuống đất, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, hô hấp yếu ớt mà rối loạn.



Sàn nhà râm mát làm tinh thần cô từ từ khôi phục, tầm mắt tìm kiếm trong đêm tối, lại không tìm được bất kỳ an ủi nào cho mình có thể dựa vào, cô quên mất, ba đã không còn ở đây, Thiếu Thần cũng vậy…



Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ, xen lẫn tiếng y tá ân cần hỏi:



“Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, cô làm sao vậy?”



Tô Noãn từ từ khôi phục ý thức, đứng dậy khỏi mặt đất, chưa kịp mang giày, chân trần đi tới cửa, vươn tay, kéo cửa ra.



Y tá nhìn thấy Tô Noãn đứng ở cửa lặng yên không một tiếng động, lo lắng quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới:



“Tô tiểu thư, vừa rồi ở đây tôi nghe cô gọi, đã xảy ra chuyện gì sao?”



“Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng.”



Tô Noãn vô cùng bình tĩnh trả lời, cộng thêm vẻ mặt nhàn nhạt của cô, không cách nào làm cho người ta liên tưởng tới bộ dáng cô vừa mới bị cơn ác mộng làm cho kinh sợ, cô quá mức tỉnh táo, tỉnh táo đến gần như quỷ dị.



“Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon!”



Nhìn bóng lưng ngượng ngập của y tá rời đi, Tô Noãn lịch sự không nhìn lâu, thuận tay đóng cửa lại, chỉ là vừa mới xoay người được một lát, cô nhìn thấy ánh trăng trong sáng chiếu rọi trên cửa sổ thủy tinh, cũng nhìn thấy trên thủy tinh phản chiếu ra gương mặt đó.



Rèm cửa sổ màu trắng theo gió đêm lay động, cô nhìn thấy ngũ quan quen thuộc, trong tròng mắt thoáng qua đỏ thẳm gợn sóng, nhờ ánh trăng, cô đi vào phòng vệ sinh, nền gạch lạnh thấu xương khiến cho cô run lên nhè nhẹ.



Cô soi gương chậm rãi tô vẽ, trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết bôi lên một tầng lại một tầng phấn lót, cho đến khi che dấu được bộ dáng ban đầu của cô.



Cô nhìn trong gương chiếu xạ ra chính mình, khóe môi tái nhợt nhếch lên, dưới ánh đèn lờ mờ, nụ cười của cô dữ tợn mà kinh khủng.



——————-



Lục Cảnh Hoằng đi tới phòng bệnh thì nhìn thấy Tô Noãn giống như một tòa tượng đá đang ngồi, im lặng ngồi dưới ánh mặt trời chiều, cô rất nghe lời, không làm trái với ý tứ của anh là lén rời khỏi bệnh viện, điểm này nhưng thật ra lại ra ngoài dự liệu của anh.



Tiếng bước chân nhỏ nhẹ, làm cho cô chú ý, Tô Noãn quay đầu, ánh mắt tiêu tán chậm chạp dừng trên người anh, sau đó, chậm rãi chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt anh.



Ngũ quan cô bị lớp phấn trang điểm dày đặc che lấp, ánh mắt kia, lại thấm vào tơ máu hồng yếu ớt, cô giống như là con cú mèo cả đêm không chợp mắt, dưới vành mắt hiện đầy quầng thâm nhàn nhạt, mặc dù anh không cách nào phân biệt kia rốt cục là đường kẻ mắt hay là quầng thâm mắt.



Tầm mắt bọn họ giao nhau trong không khí, hơi nước mông lung bao phủ ở giữa, nhưng họ vẫn như cũ thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương – cô trống rỗng cùng anh yên tĩnh lạnh nhạt.



“Anh đã đến rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?”



Tô Noãn cười ha ha, bắp thịt trên mặt bởi vì không vận động thời gian dài mà trở nên cứng ngắc, nhưng cô không để ý, Lục Cảnh Hoằng cũng không để ý cô có phải hay không đang cười, chớp chớp ánh mắt đau đớn chua xót của mình, sau đó từ trên giường đi xuống.



Hai chân của cô có chút run rẩy, cô dùng tư thế vừa rồi ngồi nguyên cả nửa buổi tối còn có cả một ngày, nếu như còn có thể duy trì đứng thẳng mà không có chuyện gì thì đó mới là chuyện là, mà cô cũng không có lựa chọn cậy mạnh.



Lục Cảnh Hoằng đã nghe y tá nói chuyện tối hôm qua, anh lẳng lặng nhìn Tô Noãn bởi vì hai chân bủn rủn, ngã ngồi về trên giường, ngón tay gầy nhỏ của cô xoa bắp chân, sau đó, lại lần nữa đứng lên, cầm túi xách ở bên cạnh lên.



Cô sửa sang xong tất cả mọi thứ, hình như ngồi ở chỗ này, chính là vì đang đợi anh đến, nói với anh một tiếng tạm biệt sao?



“Tạm biệt, à, đúng rồi, cám ơn anh trả tiền nằm viện.”



Tô Noãn cười cười, làm cho người ta khó phân biệt cô nói cám ơn là xuất phát từ nội tâm, hay là một loại giễu cợt, cô đem túi xách khoát lên một vai, cố gắng giữ thân thể cho thăng bằng, đi tới cửa.



Hai chân bước nhanh bỗng nhiên mềm nhũn, cả người không khống chế ngã về phía trước, một cái tay kịp thời bắt được cánh tay nhỏ nhắn của cô trước khi cô ngã nhào trên mặt đất.



Bả vai gầy gò đụng vào lồng ngực anh, Tô Noãn cảm thấy có chút đau, cánh mũi đúng lúc ngửi được hơi thở tuyết mát lạnh như cũ, cô ngẩng đầu lên, không thấy rõ mặt anh.



“Tôi đưa cô về.”



Tô Noãn chính mình không thể tin được điều vừa nghe thấy, hoài nghi nhíu mày, chợt nghĩ đến một câu nói: vô sự mà ân cần, không phải gian xảo cũng là đạo chích.



Cô tránh khỏi bàn tay Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt đứng lên:



“Không cần, tự tôi có thể về!”



Cô không cảm thấy cái người đàn ông cao ngạo cao quý này sẽ coi trọng mình, nhưng cô cũng không tin tưởng, nếu như cô đối với anh ta không có bất kỳ giá trị lợi dụng, anh ta sẽ như vậy mà lấy lòng cô sao.



Cố Lăng Thành quay lưng vứt bỏ, dạy cho cô rất nhiều thứ, trong đó bao gồm, bất cứ lúc nào, cũng không muốn tin tưởng lòng tốt người khác đối với mình là đơn thuần.



“Nhớ sau khi rời khỏi đây thì quẹo phải, đem phí nằm viện đi thanh toán.”



Âm thanh nhàn nhạt của Lục Cảnh Hoằng nhắc nhở khiến bước chân Tô Noãn hơi chậm lại, cô trong nháy mắt lờ mờ, lập tức không dám tin tức giận, nhanh chóng xoay người lại, nhìn anh:



“Không phải anh nói anh trả sao?”