Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 7 : Người đàn ông không thú vị

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


“Tôi đưa cô trở về.”



Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lục Cảnh Đằng khiến Tô Noãn nghiến rằng nghiến lợi, muốn ổn định lại tinh thần của mình nhưng cô quả quyết phát hiện, chỉ cần đứng trước mặt anh ta ,cô ít khi có thể duy trì bình tĩnh.



“Ngày hôm qua rõ ràng anh để cho tôi ở đây nhưng bây giờ lại để tôi tự trả tiền, anh cho tôi là con khỉ để đùa giỡn sao?”



Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn giận đến hồng hai má, nói một cách từ tốn mà lãnh đạm:



“Tôi chưa từng thấy qua khỉ lại đỏ mặt.”



“Lời này của anh có ý gì?”



Tô Noãn tức tối đề cao âm lượng, khi cô ý thức được bây giờ chỉ có cô tức giận thì oán hận cắn môi, trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng, thu lại tâm tình của mình, đi ra ngoài.



Khi một người hờ hững đến cảnh giới cao nhất thì bất luận bạn ầm ĩ kháng nghị như thế nào thì trong mắt người ta chỉ là một hồi kịch vui hời hợt, mà cô hiện tại, không muốn tiếp tục diễn vai khôi hài nữa.



“Tổng cộng 863, 54 đồng.”



Trước cửa sổ quầy thu phí bệnh viện, Tô Noãn nhìn hóa đơn từ máy in kéo ra, có chút khó tin, cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của nhân viên thanh toán, cô xấu hổ khẽ cong khoé môi mở túi xách lấy tiền.



Tô Noãn cảm giác sau lưng đang toát mồ hôi, cô biết rõ trong ví không có nhiều tiền để thanh toán tiền viện phí như vậy.



Cô lưỡng lự mỡ ví, cúi đầu nhìn bên trong có vài tờ tiền màu hồng, vừa định ngẩng đầu lên cùng nhân viên không nhịn được lên tiếng, cô liền thấy Lục Cảnh Hoằng.



Anh ta đứng cách đó không xa, trầm tĩnh thờ ơ nhìn cô quẫn bách, nhưng cô càng nhìn càng cảm giác như anh ta đang đợi mình thoả hiệp.



Anh ta chẳng lẽ biết được cô không đủ tiền trả viện phí sao!



Tô Noãn không cam lòng nắm chặt tiền trong ví, đón nhận ánh mắt thanh nhã trầm ổn của Lục Cảnh Hoằng, mím môi nhàn nhạt mỉm cười:



“Tôi bỗng nhiên cảm thấy ngồi trên một chiếc xe tiện lợi kỳ thực cũng không tệ.”



Trên mặt Lục Cảnh Hoằng chưa từng có nhiều biểu cảm, anh bước qua phía Tô Noãn đang ngượng ngập, đến quầy thanh toán, từ âu phục móc ra ví da đen, Tô Noãn liếc mắt liền nhìn ra giá trị xa xỉ của nó.



Thật đúng là người có tiền….



Tô Noãn thầm đau lòng, bĩu môi, đem ví tiền ít ỏi của mình một lần nữa nhét vào túi xách, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy ngón tay thon dài của Lục Cảnh Hoằng đang cầm thẻ Bạch Kim.



Rõ ràng cũng là động tác kẹp thuốc nhưng đặt trên người anh ta lại không chút thô tục nào mà cực kì ưu nhã.



Lục cảnh Hoằng thanh toán tiền xong, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Noãn đứng đó liền đi về hướng thang máy, Tô Noãn nhìn ám hiệu thản nhiên đi theo sau.



Dọc đường đi chỉ cần hành lang có người đều không nhịn được mà liếc nhìn về phía bọn họ có phần kinh ngạc, Tô Noãn đương nhiên không cho là bọn họ nhìn mình.



Nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, cô không khỏi thổn thức: Người đàn ông như vậy, làm sao lại cùng mình có liên quan?



Bởi vì cô thấy được sự mến mộ trong những ánh mắt kia, thấy được bóng dáng của mình, thấp hèn mà suy sút, chỉ là một con vịt xấu xí, tuyệt đối không phải cô bé lọ lem làm mọi người ngưỡng mộ.



Cô không nên cùng anh đứng một chỗ, giống như tòa thành quý tộc sẽ không cùng dân tị nạn trong khu nhà ổ chuột xuất hiện trong một tấm hình hoa lệ cao quý.



Tô Noãn cười tự giễu, nghe tiếng thang máy đóng lại khiến cô bất giác nhớ lại một màn trong khách sạn kia, không tự chủ dịch sang bên cạnh vài bước, cố gắng giữ khoảng cách với Lục Cảnh Hoằng.



Lục Cảnh Hoằng nhìn cô cố tỏ vẻ nhàn nhã không nói gì chỉ là thu hồi ánh mắt yên lặng nhìn con số tầng lầu thay đổi.



“Tại sao?”



Giọng nữ êm ái phá vỡ trầm mặc trong thang máy, Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Noãn phản chiếu trên thang máy không quay đầu chỉ nhàn nhạt trả lời một câu:



“Tôi cần một nhiếp ảnh gia.”




“Thật không thể tưởng tượng nổi.”



Vậy mà không hề nổi giận, chỉ nghiêm mặt…….



Tô Noãn đi ra trạm tàu điện ngầm, liền thấy tấm poster lớn ven đường, dừng lại bên dưới nó, ngước nhìn màu sắc bức ảnh trừu tượng này, rơi vào mắt là mấy chữ lớn trên đó: “DISCOVERY– thời khắc xinh đẹp trong mắt tôi.”



Đây là vòng chụp ảnh lớn nhất trong tạp chí xuất bản ảnh chụp “Mị Ảnh” tổ chức giải thi đấu nhiếp ảnh, giải thưởng cho người đạt giải là được Mị ảnh xuất bản một quyển ảnh chụp.



Việc này đối với một người mới như cô mà nói là cơ hội khó có được, cũng là cơ hội một đêm thành danh, chỉ cần có đam mê chụp ảnh sẽ không ai bỏ qua cuộc thi đấu này!



Tô Noãn không nhịn được đặt tay lên túi xách, nghĩ đến bên trong quyển tạp chí kia, trên mặt toát ra nụ cười tự tin:



“Thiểu Thần, một ngày nào đó em sẽ đứng trên Mị Ảnh, hoàn thành mơ ước anh chưa đạt được!”



Cảm xúc vui vẻ này của Tô Noãn duy tri cho đến khoảnh khắc cô bước đến cửa, sau đó biến mất trong nháy mắt.



Cô Lăng Thành nhàn nhã ngồi trên sofa phòng khách, hai chân thon dài vắt chéo, trong bàn tay lộ rõ khớp xương của anh ta, cầm lấy điều khiển ti vi, đang đổi kênh truyền hình.



Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta quay đầu lại, con ngươi thâm trầm nhìn cô, môi mỏng cong lên:



“Cuối cùng cũng biết trở về.”



Tô Noãn hô hấp cứng lại, ánh mắt thoáng rung động, dưới cái nhìn mỉm cười soi mói của anh ta, chậm rãi lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, nhưng chưa tới một phút, cửa vừa đóng lại mở ra lần nữa, xuất hiện tại ở cửa là khuôn mặt đen sì.



“Nếu như tôi nhớ không lầm thì nơi này là nhà của tôi, phó thị trưởng Cố!”



Tô Noãn đắc ý cầm chìa khoá trong tay, ngón tay trắng nõn chỉ vào biển số nhà, động tác rất nhỏ nhưng âm thanh đóng cửa sắt lại đủ để nói lên tâm tình của cô.



Chẳng qua Cố Lăng Thành chỉ khẽ mỉm cười, bên má thon gầy lộ ra lúm đồng tiền, thành thục mà tràn đầy mị lực mê hoặc, lại không thể hấp dẫn được Tô Noãn.



“Tối hôm qua đi chơi ở đâu, sao ban đêm lại không về nhà?”



Cố Lăng Thành vẫn tự mình trò chuyện, đôi mắt đầy thâm thuý vẫn nhìn cô, tiện tay đem điều khiển ti vi khẽ ném đi, đứng lên, nhất thời, thân hình cao lớn của Cố Lăng Thành che phủ tầm nhìn của Tô Noãn.



Anh ta mặt khoác đen bên ngoài, bên trong là sơ mi màu hoa Violet, phối hợp như vậy, giống như nó được thiết kế vì anh ta, tôn lên khí chất cao quý, có sức hấp dẫn nam tính không nói ra được.



Cô từng nói: Cố Lăng Thành, anh mặc áo sơ mi tím thật đẹp mắt.



Từ đó về sau, Cố Lăng Thành ít khi mặt áo sơ mi có màu khác, một ngày kia bọn họ quyết định kết hôn, cô đến chỗ ở của anh ta, mới phát hiện trong tủ quần áo của anh treo toàn sơ mi tím, giống như cánh đồng hoa oải hương ở Provence.



Anh ta rốt cuộc lúc nào thật tình, lúc nào giả dối cô căn bản không phân biết được, tựa như hiện tại anh ta đứng trước mặt cô, mặt màu tím cô thích, cô như cũ vẫn không đoán được anh ta muốn làm cái gì.



“Sao lại đứng ở cửa không vào, đây không phải nhà của em sao?”



Cố Lăng Thành mỉm cười nhìn sắc mặt Tô Noãn đối với mình không tốt, gương mặt tuấn tú hiện lên sự cưng chiều dịu dàng, nhưng cũng khiến tâm tình Tô Noãn trong nháy mắt gió nổi mây phun.



“Anh cũng nói đây là nhà tôi, tự ý xông vào nhà dân, không cần biết anh là ai, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh lại!”



Tô Noãn đem chìa khoá ném lên bàn trà một cái, mắt cười lạnh không rõ ý vị hướng đến Cố Lăng Thành, lướt qua thân thể anh ta, thuận tay cầm điện thoại, vừa mới ấn phím một, điện thoại liền bị bàn tay to lớn cướp đi.



“Trả lại cho tôi!”



Cô nâng cao tay bị Cố lăng Thành nắm chặt, cùng anh ta da thịt tiếp xúc, khiến cô đột nhiên rung lên, trong lòng bắt đầu phát hoả, một cái tay khác đã thoát ra, đợi cô phản ứng kịp thì hai tay của mình đều đã bị Cố Lăng Thành kiềm chặt.



Nụ cười của Cố Lăng Thành dần biến mất, bàn tay to lớn nóng rực nắm lấy tay cô, giống mặt trời chói chang giữa sa mạc, thiêu đốt thân thể cô:



“Là bạn cùng phòng em mở cửa cho anh, tôi nói tìm em, cô ta muốn đi ra ngoài, nên để anh ngồi phòng khách chờ em, sau đó thì em về, chuyện chính là như vậy.”