Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 74 : Con dâu nhà lão yêu
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
“Ta nói này miệng thế nào khát như vậy, không biết có phải là do vừa rồi rơi vào trong hồ làm cho miệng của ta không có mùi vị gì a?”
Trong phòng bệnh bình thường của bệnh viện tổng quân khu thành phố A, Lục lão gia mặc đồng phục bệnh nhân xanh trắng xen kẽ, nằm ở trên giường bệnh, nếu không phải một ít ánh sáng nhấp nháy trong đôi mắt, chỉ sợ thực sự làm cho người ta lo lắng cho tình trạng thân thể của ông giờ phút này.
Tô Noãn nghe thấy lời nói của Lục lão gia, bẹt bẹt miệng, đi đến tủ bên cạnh giường, tự động rót nước ấm ra, mà Lục lão gia kia đang ung dung nhàn nhã gặm cắn quả táo ngon mà cô vừa mới gọt ra, hưởng thụ nghe người bệnh bên cạnh tán thưởng: “Đứa bé nhà tham mưu trưởng quả là hiếu thuận, nhìn xem, vừa đến phòng bệnh thì vừa trải ga giường vừa lấy nước, lúc này còn hầu hạ tham mưu trưởng, nếu thằng con nhà tôi có tri kỷ như vậy, thật là phải thấp hương cầu nguyện rồi!”
“Nói đúng ra là, hai đứa tổ tông kia không gây thêm phiền phức cho tôi là tốt rồi, nào có giống như đứa bé nhà tham mưu trưởng làm cho người ta ganh tị như vậy, ông nói có phải không, tham mưu trưởng.”
Nghe thấy mấy lời khen này, Tô Noãn định trốn vào một góc, cô hiện tại xem như hiểu được Lục lão gia vì sao sống chết không chịu ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, là vì muốn đem chuyện này gây ầm ĩ trong phòng bệnh cho nhiều người biết.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Lục lão gia, Tô Noãn gãi gãi mái tóc ngắn, trong lúc vô ý bắt gặp những ánh mắt đánh giá mang theo hâm mộ, Tô Noãn không khỏi khoé miệng khẽ động, nhưng sau đó xoay người âm thầm đau khổ: lão già liều chết sĩ diện!
Không muốn tiếp tục bị nhiều ánh mắt quét tới như vậy, Tô Noãn đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, còn mình thì cầm bình trà đi lấy nước, đương nhiên trước khi đi không quên cúi đầu lễ phép chào hỏi các vị trưởng bối.
Phía bên này, Lục lão gia vui vẻ gặm quả táo vừa nghe thấy những lời này, cố gắng khắc chế khoé miệng của mình toét đến mang tai, cố tỏ thái độ bình thường nhìn về phía những quân nhân hâm mộ kia, giả vờ ngây ngốc hỏi câu: “Các ngươi đang nói nha đầu này hả?”
Những quân nhân kia đồng loạt gật đầu, Lục lão gia trong lòng hưng phấn, vừa định nói: nha đầu này có gì tốt đâu, chỉ là do hiểu được đau lòng lão già ta đây, biết cách làm sao dụ dỗ lão già ta vui vẻ.
Kết quả vị quân nhân lớn tuổi nhất trong đó nói một câu làm cho ông tức giận đến nội thương, Lục lão tham mưu trưởng vốn đang mở cờ trong bụng nhất thời đen mặt đi, cũng không cắn quả táo, rầu rĩ ngồi ở nơi đó.
“Tham mưu trưởng, cháu gái của ông nghe lời như vậy, có hứa cho nhà nào chưa?”
Lục lão gia đang hờn dỗi vừa nghe xong lời này, vừa định nhảy dựng lên rống một tiếng: Cháu gái? Lỗ tai các ngươi ở đâu nghe thấy ta nói nó là cháu gái của ta vậy? Lão tử nói cho các ngươi biết, nó chính là con dâu út của lão tử đấy!
Kết quả….
“Cháu gái tham mưu trưởng hẳn là cũng 17- 18 tuổi đi, có hứa gã cho ai vẫn còn hơi sớm đấy, mặc dù nói thời buổi bây giờ nam nữ trẻ tuổi hứa hẹn đầy ra đó, nhưng để tìm được người thích hợp, cũng không thể tìm 34 – 35 tuổi, sẽ thiệt cho con nhóc lắm!””
Câu nói giống như đùa giỡn vừa mới dứt, trong phòng bệnh liền nhất thời tiếng cười trải rộng, nhiều bệnh nhân cũng tán thành gật đầu, riêng chỉ có một người lòng nghẹn nín muốn chết, khuôn mặt đen hơn phân nửa.
Mà vị quân nhân nói bậy bạ kia cảm nhận được có một luồng gió lạnh từ sau lưng thổi tới, ông ta run rẩy một cái, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục lão gia khuôn mặt đang đen lại trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Vị quân nhân không rõ chân tướng nhìn nhìn mấy vị quân nhân khác, vẻ mặt mờ mịt, không biết mình làm gì đắc tội vị lão tham mưu trưởng này, cho ra kết luận duy nhất đó chính là ngay cả tham mưu trưởng cũng không thích cháu gái quen đàn ông lớn tuổi.
“Tham mưu trưởng, ngài yên tâm đi, cháu gái ngài nghe lời ngài nói như vậy, cũng nhất định sẽ không quen đàn ông lớn tuổi để ngài bị chê cười đâu, không tin ngài có thể hỏi cháu gái ngài.”
Lục lão gia hung hăng cắn quả táo trong miệng, bộ mặt hung tợn nhai, ý là không tiếp nhận đề tài nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn những vị quân nhân cười nói kia, trong lòng hổn hển gầm lên giận dữ: ngươi mới là đàn ông lớn tuổi, cả nhà ngươi đều là đàn ông lớn tuổi, con ta là một đứa xinh đẹp, có thể cùng một đám lão già thô tục các người so sánh sao? Đàn ông lớn tuổi, chính là nói bản thân các ngươi đó!
Những quân nhân kia từ từ ổn định lại, mới vừa định nói sang chuyện khác, kết quả không cẩn thận liếc thấy Lục lão tham mưu trưởng khuôn mặt đỏ thẫm, kìm nén đến hai mắt đầy tia máu, doạ cho bọn họ giật mình.
“Lão tham mưu trưởng, ngài có khoẻ không, có muốn gọi bác sĩ tới xem không?”
“Chỉ e là ông nội hiểu lầm rồi, con đặc biệt đến đây là để gặp thím Út, thuận tiện… tới gặp ông một chút.”
“….”
Tô Noãn đứng ở trên hành lang gió lùa, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng mà ổn trọng, không nhanh không chậm, là từ trong phòng bệnh theo sau cô đi ra, Tô Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm hé ra khuôn mặt tươi cười, hơi sững sờ.
“Thế nào? Tô tiểu thư có vẻ như không vui khi nhìn thấy tôi.”
Nụ cười bên khoé miệng Lục Thiếu Phàm càng thêm sâu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra thân thiện, so với Lục Cảnh Hoằng, càng làm cho người ta cảm thấy dễ tiếp cận hơn, nhưng Tô Noãn lại cảm nhận được anh ta không có chuyện mà ân cần, hẳn là có ý đồ riêng.
Nghĩ như vậy, Tô Noãn mấp máy miệng, đi một bước tới cửa sổ bên hành lang, nhường ra nửa vị trí cho Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm đem biểu tình đề phòng kia của Tô Noãn thu hết vào mắt, trên mặt cũng là một tần nụ cười yếu ớt không thay đổi.
Lục Thiếu Phàm chậm rãi dạo bước đến trước cửa sổ, anh là chưa từng quan sát kỹ cô bé này, anh nghiêng đầu nhìn gò má trắng nõn của Tô Noãn, anh rốt cuộc có chút hiểu được tại sao cô có thể được đàn ông Lục gia yêu tha thiết.
“Nghe nói, Tô tiểu thư định quay về Cù gia?”
Tô Noãn chuyển con mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, mày hơi nhướng lên, khi Lục Cảnh Hoằng quan tâm hỏi cô vấn đề có trở về hay không thì cô cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là, Lục Thiếu Phàm vừa hỏi, cô liền không hiểu cảnh giác mà cảm thấy hơi phản cảm. Thật sự cảm giác rất kỳ quái, hay là do cô đã đem quan tâm của Lục Cảnh Hoằng trở thành một chuyện đương nhiên trong sinh mệnh của cô… Lục Thiếu Phàm nhìn thấy Tô Noãn mang theo bộ dáng có chút cảnh giác mơ hồ, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, thản nhiên cười, để mặc cho cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá.
“Tô tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì, chằng qua là đúng lúc Mị Ảnh cùng chính phủ có một hạng mục hợp tác, cần tìm một nhiếp ảnh gia, tôi nghĩ không biết Tô tiểu thư có đồng ý hay không…”
Lục Thiếu Phàm yên lặng nhìn Tô Noãn, chờ ý của cô, nhưng đối với Lục Thiếu Phàm cho cơ hội, Tô Noãn cũng chỉ là cười nhạt từ chối khéo: “Cám ơn ý tốt của anh, bất quá tôi cũng đã ghi danh, lần này tôi hy vọng lấy được cơ hội chụp ảnh bằng chính thực lực của mình, chuyện này không chỉ là khẳng định chính bản thân mình, còn là tôn trọng đối với các đối thủ khác.” Nếu quả thật không trúng cử, chỉ có thể nói rõ thực lực của cô vẫn chưa đủ trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú.
Lục Thiếu Phàm cười rộ lên, nhìn thái độ kiên định của Tô Noãn: “Kỳ thật tôi cũng không có kêu Tô tiểu thư lần tuyên truyền này trực tiếp đảm nhiệm quyền làm nhiếp ảnh gia, hạng mục này cũng không do tôi quản, chẳng qua thật ra là tôi biết bộ phận tuyên truyền công văn đã chọn được người phát ngôn thích hợp.”
“Tôi nghe đồng nghiệp tuyên truyền công văn nói, chú Út chính là người phát ngôn thích hợp nhất của thành phố, nhưng mà chú ấy lại cự tuyệt không chừa đường lui, cho nên bộ phận tuyên truyền công văn mới không thể không quyết định chọn một trong số những người được đề cử còn lại.”
Tô Noãn như có suy nghĩ gì nhìn thấy Lục Thiếu Phàm tiếc nuối thở dài, trầm mặc vài giây, mở miệng: “Anh muốn tôi thuyết phục Lục Cảnh Hoằng làm người phát ngôn thành phố sao?”
Lục Thiếu Phàm cười nhẹ một tiếng, cong lên khoé miệng nhìn Tô Noãn, xem như thừa nhận suy đoán của Tô Noãn: “Nếu chú Út đi chụp, theo như tính tình của chú ấy sẽ không nghe theo sắp xếp của nhiếp ảnh gia, đến lúc đó bộ phận tuyên truyền công văn cùng Mị Ảnh đều sẽ cảm thấy đau đầu, quá trình chụp ảnh cũng sẽ bị kéo dài thời gian làm lỡ việc, nếu chú Út có thể tự mình chế định nhiếp ảnh gia, tình huống sẽ khác hơn.”
“Tô tiểu thư, cái này cũng không coi là làm càn, ngược lại bộ phận tuyên truyền công văn còn có thể cảm kích cô, hơn nữa, đón nhận tuyên truyền lần này đối với Tô tiểu thư sau khi vào Mị Ảnh công tác cũng là một trụ cột kiên cố.”
Tô Noãn nhíu mày, cảm giác Lục Thiếu Phàm này không phải là là người bao đồng chuyên thay người khác đi suy nghĩ, rồi lại đoán không ra được anh ta xúi cô đi tác động Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc có ý đồ gì.
Lục Thiếu Phàm thái độ rất chân thành, ánh mắt nhìn thẳng Tô Noãn, không trốn không né: “Tô tiểu thư, tôi sẽ không phá hư chuyện giữa cô và chú Út, ngược lại, về phía Lục gia bên này tôi sẽ tận lực giúp cô, cho nên cô có thể yên tâm mà làm.”
Tô Noãn nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lưng thẳng đứng, đưa lưng về phía Lục Thiếu Phàm: “Tôi không biết anh ấy có đồng ý với tôi không.”
“Chỉ cần chú ấy nhìn thấy cô, nhất định sẽ đồng ý.”