Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 75 : Cha con đối đầu

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


“Chỉ cần chú ấy nhìn thấy cô, nhất định sẽ đồng ý.”



“Anh cứ như vậy xác định?”



Tô Noãn nâng lên mí mắt, nghi ngờ nhìn đôi mắt đầy tự tin của Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm cười một cái, chìa hai ngón tay chạm chạm đầu lông mày của mình: “Đa số đàn ông đều như thế, một khi đã yêu người phụ nữ nào, dù sao cũng hy vọng cô ấy hài lòng về mọi chuyện, cuộc sống có thể vô ưu vô lự*, cho dù là Lục Cảnh Hoằng trời sinh tính lương bạc cũng không ngoại lệ.”



*Sống mà không cần lo nghĩ gì.



Tô Noãn nghe Lục Thiếu Phàm không che dấu chỉ rõ ra, hai gò má không khỏi dâng lên đỏ ửng, muốn tỏ ra trấn định nhưng một đôi tay đặt ở lan can cửa sổ thế nhưng tiết lộ quẫn bách của cô.



Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn Tô Noãn ngượng ngùng hai ngón tay xoắn vào nhau, thú vị cười đến vô cùng vui vẻ, một bàn tay vuốt trên cằm không có một cọng râu, ra vẻ trầm tư nói: “Tô tiểu thư nên biết tính tình của chú Út là thích ăn mềm không ăn cứng, đến lúc đó có thể phải lựa chọn biện pháp đối ứng.”



Tô Noãn ngẩng đầu nhìn nụ cười ẩn ý của Lục Thiếu Phàm, làm sao mà cô cảm thấy như chính mình đang bị anh ta lừa gạt, đang từ từ sập vào trong một cái bẫy, nhưng mà cố tình tìm kiếm cũng không tìm ra được chỗ nào không thích hợp.



“A, chú Út hẳn là sắp đến rồi, Tô tiểu thư chúng ta vẫn nên vào đi thôi, nếu để cho chú Út nhìn thấy cô đứng ở đây nói chuyện, chỉ sợ sẽ cho đứa vãn bối là tôi đây nhìn một cái sắc mặt.”



Lục Thiếu Phàm mỉm cười trêu ghẹo nhìn Tô Noãn, xoay người đi trở về phòng bệnh, đi không được xa, liền quay lại nhìn Tô Noãn còn đứng nguyên tại chỗ, khoé miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.



Chú Út, từ nhỏ đến lớn, chú vẫn luôn thanh tâm quả dục như vậy, ăn trên ngồi trước, trên thế giới này hình như đã sớm không tồn tại cái gì để chú quan tâm, cũng vì vậy mà phong bế người khác đi vào thế giới của chú.



Lần này đây, con rất mong đợi nhìn xem chú có thể làm được những gì cho người phụ nữ chú yêu thích nhất, vì cô ấy, có phải hay không cam nguyện buông tha cho toàn bộ thế giới, bao gồm lý tưởng khi còn niên thiếu của chú.



————-



Lục Thiếu Phàm khai báo một tiếng với Lục Tranh Vanh rồi rời đi, cho tới khi Tô Noãn trở lại phòng bệnh, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên đi vào hay là nên rời khỏi.



Trước khi cuối cùng cô cảm thấy nên lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài, một đạo tiếng gọi thanh thuý ngăn cản cô, đồng thời thu hút tầm mắt của mọi người dời sang về phía cánh cửa, mà chủ nhân của thanh âm kia đã như tên bắn bay nhanh đến bên cạnh Tô Noãn.



“Mợ Út, thì ra mợ thật sự ở đây nha!”



Long Diên kéo cánh tay Tô Noãn, thân mật lắc lư vài cái, miệng dưới vểnh lên, hơn nữa đá lông nheo với Tô Noãn, sau đó nhíu mày nhìn về phía Lục Tranh Vanh trên giường bệnh lầm bầm: “Ông ngoại lúc này a, cuối cùng cũng trở lại là một ông lão thành thực rồi!”



Lục Tranh Vanh nghe thấy lời này mất hứng, mắt hổ trợn thật to, âm thanh lớn như đấu kia lại bắt đầu gây hoạ cho quần chúng: “Con nói vậy là sao hả, ông làm sao mà không thành thực hả? Ông nói mợ nhỏ của con ở trong này, có lừa con không? Nếu không tin, sao con không đợi ở nhà, còn chạy tới đây làm chi, a?!”



Long Diên nghe xong một trận rống này, lập tức giơ hai tay đầu hàng, bó tay: “Con biết rõ ông ngoại ông gừng càng già càng cay, cho nên có thể đừng rống lên được không hả, ông cũng nói đó, mọi người tới là để nhìn mợ… Ách, là tới thăm ông, cái này nếu đem doạ mọi người bỏ đi cũng không hay rồi!”
“Đầu tóc ngài nếu phát ra nhiệt, thì ở lại đây vài ngày cho tốt đi, cũng không cần mền, đỡ phải làm cho Ngài phát thêm bệnh, cứ như vậy ngủ cho tỉnh táo lại một chút đi.”



Lục Cảnh Hoằng mặt không đỏ hơi thở không gấp nói xong lời này, Tô Noãn nhìn thấy Lục Tranh Vanh cô đơn cúi đầu nhìn cái gối trong lòng mình, cũng muốn cười to lên, lo lắng ngay từ đầu tan thành mây khói.



Lục Tranh Vanh mắt nhìn thấy chính mình phải nán lại một đêm ở nơi này, sống chết cũng không nguyện ý, mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Lục Cảnh Hoằng làm cho thu trở về: “Trước lúc con đến đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói đường máu của ngài có hơi cao một chút, huyết áp cũng có xu hướng không ở độ cao bình thường, hư hoả tràn đầy, tốt nhất là nằm viện quan sát vài ngày.”



Lục Cảnh Hoằng ngược lại nhìn về phía mấy anh trai và chị dâu mình, nhìn như hỏi ý nhưng thực ra đã sớm chuyên chế hạ quyết định: “Các anh chị cảm thấy phải nên làm như thế nào? Vì sức khoẻ của Lục tham mưu trưởng…”



Những người Lục gia khác đều cười mà không nói, một bộ biểu tình em tự tính đi, Lục Cảnh Hoằng dương hạ đuôi lông mày, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lục Tranh Vanh sắp nhe răng trợn mắt: “Ngài yên tâm, con đã giúp ngài xin nghỉ vài ngày trong quân đội, ngài cứ chuyên tâm ở trong này nghỉ ngơi đi.”



Lục Cảnh Hoằng nói những lời này không thấy một chút thần thái cung kính ân cần nào, cứ như vậy lạnh lùng, mà Lục Tranh Vanh chết trưng nhìn chằm chằm đứa con trai luôn cùng ông đối địch này, lại cố tình không có cách nào bắt bẽ được anh.



Tô Noãn nhìn thấy Lục Tranh Vanh sau khi bại trận giống như bong bóng cao su bị xì hơi bại trận nằm ở trên giường, buồn cười liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt anh bình thản lôi kéo tay cô xoay người rời đi, ngay cả nói một câu cũng không có, Tô Noãn hướng những người Lục gia trong phòng mỉm cười cúi mình vái chào, liền vội vàng theo sát Lục Cảnh Hoằng đi ra ngoài.



“Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới.”



Đóng cửa phòng bệnh, đáy mắt Tô Noãn chứa đựng nụ cười, nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng ra cửa mặt vẫn còn nhăn nhó, biểu tình lãnh đạm, mắt nhìn Tô Noãn, liền hướng thang máy hành lang đi tới: “Lão đầu tử nói em ở trong này, anh không thể không tới sao.”



Tô Noãn nhìn bộ dạng giả bộ đứng đắn của Lục Cảnh Hoằng, đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng liếc trộm vẻ mặt của anh: “Ông ấy nói như vậy anh cũng tin sao? Biết đâu là ông ấy lừa gạt anh, không phải anh cũng nói ông ấy nói mười câu thì trong đó có chín câu không tin được sao?”



Tô Noãn theo thói quen bĩu môi, chậm rãi nện bước bước,vừa dứt lời, Lục Cảnh Hoằng vón dĩ đang đi đằng trước lại đột nhiên quay lại, trong lúc cô đang đi tới, đỡ lấy đầu vai của cô, cô chỉ ngửi được một trận hương vị tuyết mát lạnh.



Ánh sáng đèn hành lang hắt vào, giữa hành lang bị gió đêm thổi lướt qua từng mảng nhỏ, đầu ngón tay của anh nâng cằm cô lên, động tác ngả ngớn này làm cho mặt Tô Noãn nóng bừng lên, ánh mắt không biết để đâu.



Lục Cảnh Hoằng hồn nhiên không hay động tác của mình là không ổn thoả, cánh môi lương bạc giương nhẹ lên, dịu dàng ngắm nhìn cô: “Thì ít ra có một câu là tin được, anh sẽ không cầm cái xác suất này đi đánh cuộc.”



“Sao lại nói nghiêm túc như vậy,” Tô Noãn quay đầu lại nhìn phòng bệnh, nhìn Lục Cảnh Hoằng khoé môi hiện ra một nụ cười: “Thua cũng không có gì, người nhà của anh cũng rất tốt, không phải sao?”



Lục Cảnh Hoằng bàn tay nắm lấy đầu vai cô xiết thật chặt, anh bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi dừng trên đôi mắt phượng ngây ngô mỉm cười của cô, mi tâm hơi hơi nhíu lên: “Đánh cuộc này đối với anh mà nói có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, anh thua không nổi, cũng không muốn thua, nếu quả thật thua, anh nghĩ anh sẽ hối hận cả đời.”



“Lục Cảnh Hoằng, miệng của anh càng ngày càng ngọt, thế nào học được những lời làm cho nữ sinh vui vẻ rồi hả!”



Tô Noãn cố gắng muốn che dấu xấu hổ của mình, liền thở phì phì trợn tròn đôi mắt phượng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là cười nhạt nhìn cô, không dám mở miệng nói chuyện, lại bị một đạo thanh âm cao ngất trách mắng cứ như vậy cắt đứt bầu không khí hài hoà.