Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 77 : Tự làm tự chịu

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Mẹ Cố tốt xấu gì cũng ở nông thôn ngơ ngẩn năm mươi mấy năm, ngày thường làm không ít công việc nhà nông, nào là mấy việc linh tinh như đào đất dọn phân đốn củi cho heo ăn, sớm nói bà đã luyện thành một thân mạnh mẽ, chỉ sợ so với những vận động viên cử tạ không kém hơn chút nào. Những việc này, Tô Noãn năm đó theo Cố Lăng Thành về thăm ông bà ở nông thôn chứng kiến mẹ Cố một thân một mình dùng tay lôi kéo xe đẩy chở sáu trăm cân mía ra trấn trên khoảng mười km để bán, cũng đủ biết sức lực của mẹ Cố là không thể xem thường.



Cho nên, vừa nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của mẹ Cố, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy, giống như con trâu điên xông về phía cô, sắc mặt Tô Noãn chợt biến hoá, tự nhiên hiểu được nếu như bị mẹ Cố thật sự tóm lấy chỉ sợ sẽ mất đi nửa cái mạng.



Những người khác cũng không dự đoán được người đàn bà lỗ mãng này sẽ đột nhiên động thủ, đều cực kỳ kinh ngạc ngây người, Lục Cảnh Hoằng khi thấy mẹ Cố lộ ra hung ác bổ nhào qua thì liền theo bản năng đem Tô Noãn ra phía sau bảo hộ, chính mình chặn lại thế tiến công hung hăng của mẹ Cố.



Mẹ Cố thấy tên tiểu bạch kiểm này thế nhưng che chở cho người phụ nữ xấu xa Tô Noãn kia, lại càng thêm giận dữ, quát to một tiếng, một đôi tay dùng hết sức lực liều chết túm lấy cà vạt cùng âu phục giá trị xa xỉ của Lục Cảnh Hoằng.



“Hay cho đôi gian phu dâm phụ, hôm nay lão bà ta đây sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt một chút!”



Tô Noãn được Lục Cảnh Hoằng bảo vệ chặt chẽ, anh không cho mẹ Cố tới gần cô một tấc, nhưng khi Tô Noãn nghe được một ít tiếng hô điếc tai kia của mẹ Cố, trong lòng căng thẳng, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cà vạt bị nhăn trong tay mẹ Cố.



Lục Cảnh Hoằng chân mày đã nhăn không thể nhăn hơn nữa, nếu chỉ có một mình anh, anh đại khái có thể hất cái người đàn bà cậy mạnh xấc xược này ra, nhưng mà bởi vì có Tô Noãn bên cạnh, nên có chút băn khoăn, tự nhiên không thể tuỳ tuỳ tiện tiện động thủ được.



Chỉ sợ vừa mới đẩy bà ta ra, bà ta liền thừa dịp anh chưa chuẩn bị, xoay người tấn công Tô Noãn, bà ta giờ phút này liều chết siết lấy cà vạt của anh, anh đại khái có thể đoán được Tô Noãn yếu đuối nếu rơi vào trong tay bà ta sẽ có kết cuộc như thế nào.



Tô Noãn nhìn mẹ Cố càng kéo càng quá mức, không có chút ý thu lại nào, sắc mặt cũng lập tức trở nên xanh mét, rốt cuộc chẳng quan tâm xem mình có thể bị bà ta đánh tới hay không, lướt qua cánh tay Lục Cảnh Hoằng đang che chở cho cô, trực tiếp bắt lấy cổ tay to khoẻ của mẹ Cố, nổi giận nói: “Ai cho bà đụng anh ấy, buông tay, bà là kẻ điên, mau dừng tay cho tôi!”



Nào có thể đoán được, mẹ Cố vừa nghe Tô Noãn lúc này đến giúp gian phu này, càng phát ra hoả khí khó có thể bình ổn, hai mắt mở to hung hăng nhìn trừng trừng Tô Noãn, tiện tay liền đem Tô Noãn đẩy ra, trực tiếp đẩy cho Tô Noãn lảo đảo rút lui: “Cô là tiện nhân không biết xấu hổ, đến bây giờ còn ra mặt giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm này! Nói tôi là kẻ điên, cô mới chính là người đàn bà lòng dạ hiểm độc, bảo sao không phụ lòng A Thành nhà tôi!”



Mẹ Cố hai măt đỏ ngầu kinh khủng, bà ta thôi không lôi kéo Lục Cảnh Hoằng nữa, ngược lại liền tấn công về phía Tô Noãn bị đụng vào trên vách tường, bàn tay có móng tay đen thùi kia không chút trở ngại nào chộp tới trên đầu Tô Noãn, có thể nói là mạnh như vũ bão!



Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy mẹ Cố mạnh mẽ lao về phía Tô Noãn, khuôn mặt trước sau như một lạnh lùng hờ hững trong nháy mắt băng liệt tâm tình, cánh môi gắt gao mím chặt, cũng là hai bước ba bước đi qua, cánh tay hình thái duyên dáng xinh đẹp kia nắm lấy bả vai to lớn mạnh mẽ của mẹ Cố.



Mẹ Cố mắt thấy xém kéo được tóc Tô Noãn, lại bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ khống chế thân thể cường tráng của mình, còn chưa kịp xoay người, lực đạo trên vai đột nhiên tăng thêm, hung hăng kéo bà lui về phía sau, sau đó bỏ mặc bà.



Người xem cuộc vui trên hành lang tụ tập càng ngày càng đông, lại cũng không dám quang minh chính đại xem, đứng ở bên cạnh rình coi, vẻ mặt bà tám cùng hưng phấn, hướng về phía cảnh tượng hỗn loạn như vậy chỉ chỉ trỏ trỏ.



Thời điểm Lục Cảnh Hoằng ngăn cản mẹ Cố, bởi vì hai người rất gần sát nhau, mà động tác ác độc hung hăng đánh tới kia của mẹ Cố, lập tức bị anh đảo ngược, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới tai hoạ trên người anh.



Thế nhưng anh lại không rảnh quan tâm tới, bước nhanh đến bên cạnh Tô Noãn, ôm chầm lấy bả vai bị đụng nặng nề của Tô Noãn, dùng tay của mình nhẹ nhàng cẩn thận xoa vuốt cho cô, giữa lông mày ngưng trọng phát ra rõ ràng: “Không có sao chứ? Lần sau không cần tiếp tục can thiệp vào, chăm sóc tốt chính mình.”



Tô Noãn chịu đựng đầu vai đau nhức, cắn khoé môi, nhìn Lục Cảnh Hoằng muốn nghe lời gật đầu, lại phát hiện trên cái cằm kiên nghị của anh có một đạo vết thương, cô nhịn không được đưa tay đi sờ, nghe thấy chính là âm thanh Lục Cảnh Hoằng nhẹ hít lấy không khí.



Lục Cảnh Hoằng nhăn lại ấn đường, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, anh theo bàn tay Tô Noãn sờ xuống phía dưới, đưa tới trước mắt nhìn, liền nhìn thấy trên đầu ngón tay dính một ít máu, mặt càng thêm đen xuống.



Tô Noãn lo lắng nhìn một ít miệng vết thương trái phải khoảng 3cm trên cằm Lục Cảnh Hoằng, vừa rồi lôi kéo, Lục Cảnh Hoằng vội vã phòng ngừa mẹ Cố làm tổn thương cô, thế nhưng lại không chú ý xem mình có bị chiêu thức độc ác tàn nhẫn kia của mẹ Cố làm bị thương hay không.



Lục Cảnh Hoằng nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tô Noãn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, giống như muốn nói cho cô biết không có việc gì, Tô Noãn thế nhưng không cách nào xem như không có việc gì, cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Cố, ánh mắt vừa lúc dừng lại trên bàn tay đen thui đang chống vách tường kia của mẹ Cố.



Lực đẩy kia của Lục Cảnh Hoằng rõ ràng không nhỏ, thân thể to lớn của mẹ Cố lắc lư, chống đỡ vách tường mượn lực đứng vững, một mặt che huyệt thái dương, lồng ngực rắn chắc không dễ bị bắt nạt, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.



Mà mấy thứ trên ngón tay của mẹ Cố, Tô Noãn nhìn thấy có một chiếc nhẫn khắc hình đoá hoa, mà đoá hoa kia dính một chút vết máu, dưới ánh đèn sáng, hết sức chói mắt, chính là chứng cứ quẹt làm Lục Cảnh Hoằng bị thương!



Long Diên đầu kia kịp phản ứng vội vàng chạy tới, trên dưới quan sát kỹ Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, nhìn thấy vết xước trên cằm Lục Cảnh Hoằng thì cũng không bình tĩnh được nữa thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu Út, mặt mày của cậu hốc hác quá! Mau, mau, đi cho bác sĩ xem đi!”



Tô Noãn thu hồi tầm mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố, cũng giống như Long Diên lo lắng nhìn chằm chằm miệng vết thương đang chảy máu kia, cô nhìn một vòng chung quanh, cũng ý thức được sự tình càng ngày càng lớn, ảnh hưởng tự nhiên cũng sẽ càng bùng phát không tốt.



Cô tạm thời buông tay Lục Cảnh Hoằng ra, từng bước tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố vẫn còn đang chậm chạp thở từng hơi: “Tôi và con trai của bà hai năm trước đã không còn quan hệ, về phần bà nói, tôi trở về để bám víu cành cây cao kia, tôi ở đây có thể khẳng định nói rõ ràng cho bà biết, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai càng không có!”



“Khi ở cùng anh ta thì tôi chưa từng làm qua chuyện có lỗi với anh ta, có tin hay không là tuỳ bà, tôi chỉ là hy vọng tất cả mọi người đều giống như bà đúng sai chẳng phân biệt được, mắng cũng đã mắng qua, ngang ngược cũng đã ngang ngược qua, hiện tại cũng có thể đi rồi.”



Tô Noãn không có nói bất kỳ lời nhục mạ nào đối với mẹ Cố đang nổi điên như vậy, nhưng mà lần giải thích này so với mẹ Cố một chút liền xông lên chửi ầm lên càng có khí thế hơn, càng có thể áp đảo đầu người,thuận tiện cũng làm cho người nghe xong rõ ràng hơn.



Mẹ Cố nhất thời bị khí thế cường đại kia của Tô Noãn đè ép khiến cho đầu óc rối loạn một trận, nhưng vẫn là cứng đầu cứng cổ tức giận rống rống trừng mắt phản bác Tô Noãn: “Cô nói là nói như vậy, lời hồ ly tinh nói ai mà tin, nếu cô không câu dẫn A Thành nhà tôi, lấy tiền ở đâu ra để nuôi tiểu bạch kiểm, lấy tiền ở đâu để sống tốt như vậy!”



“Không thể nói lý.”



Tô Noãn lạnh giọng bỏ xuống bốn chữ, liền không muốn cùng loại người dã man không nói lý lẽ này nói nhiều hơn nữa, xoay người kéo Lục Cảnh Hoằng, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương của anh, định cùng anh đi tìm bác sĩ băng bó một chút.




Hiện tại biết con dâu mang thai, sao có thể mất hứng, thấy có người khi dễ con dâu bà, làm sao có thể không phát cáu, nếu như cô ta ở trong thôn bà, bà đã sớm nắm tóc cái đồ sao chổi họ Tô kia hung hăng giáo huấn một trận!



Thế nào còn cho phép cô ta kiêu ngạo khi dễ đứa cháu cưng trong bụng con dâu bà như vậy, đây chính là tính mạng của bà a, bà còn muốn chờ đứa bé sinh ra đem về trong núi nuôi đó!



Mẹ Cố thầm nghĩ tới đứa cháu cưng trong lòng, trên tay cũng nghiêm túc, vết chai quá dài trên tay sờ lên bụng Doãn Thuỵ Hàm, khi Doãn Thuỵ Hàm thân thể cứng ngắc muốn né tránh thì bà mất hứng trừng mắt: “Trốn cái gì trốn, mẹ sờ cháu cưng của mẹ cũng không được sao?”



Khi lòng ngón tay thô ráp kia sờ soạng qua lại trên bụng bằng phẳng của Doãn Thuỵ Hàm, ánh mắt loé lên tia sáng vui mừng nhìn chằm chằm vào bụng Doãn Thuỵ Hàm, phát ra âm thanh mềm nhẹ trấn an nói: “Đứa cháu bảo bối a, đừng sợ, có bà ở đây, nếu ai dám khi dễ con, trước hết bà sẽ khiến cho cô ta chịu không nổi!”



Lời nói che chở lần này của mẹ Cố nghe vào trong tai người bình thường, cũng sẽ nói bà thương cháu của mình, nhưng bị người trí thức biết chuyện nghe qua, chính là một chuyện cười thú vị, sắc mặt của Doãn Thuỵ Hàm cũng chợt không chịu nổi tái nhơt.



“Bà xác định con dâu bà sẽ sinh cháu cho bà sao?”



Một đạo giọng hỏi lạnh lùng làm cho một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Doãn Thuỵ Hàm cũng bị rút ra, đáy mắt cô chợt hiện qua kinh hoàng, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, lãnh đạm đảo qua bụng cô, làm cho cô không tự chủ được lấy tay che đi.



Mà một câu của Lục Cảnh Hoằng cũng làm cho mẹ Cố vốn đang vui vẻ vuốt ve đứa cháu cưng tương lai của mình vẻ mặt mờ mịt, khó hiểu nhìn cái bụng bằng phẳng kia, không hiểu quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, lập tức lòng tràn đầy đắc ý: “Năm đó tôi đã nói cái đồ sao chổi đó không thể cưới, thấy thế nào đều là đứa bé không có mệnh số! Bây giờ a, A Thành chúng tôi cuối cùng cũng thông suốt, chẳng những lấy cho tôi một người con dâu tốt, còn lập tức để cho tôi ôm cháu cưng!”



Mẹ Cố nói xong, giống như khoe khoang liếc mắt nhìn Tô Noãn, sau đó lại tiếp tục sờ bụng Doãn Thuỵ Hàm, ngược lại Doãn Thuỵ Hàm cứ ngăn cản bàn tay đen của bà, còn lánh về phía bên cạnh hai bước, mẹ Cố lập tức lo lắng hỏi: “Tiểu Hàm a, có phải là cháu của mẹ thấy không thoải mái, chúng ta có cần đi cho bác sĩ xem một chút không?”



Sắc mặt hiện tại của Doãn Thuỵ Hàm rất không tốt, khoé mắt dư quang liếc về phía Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, một mặt xấu hổ cười cười với mẹ Cố, lắc đầu giải thích: “Không… Không có việc gì, mẹ chỉ là con đói bụng, chúng ta vẫn là nhanh trở về đi!”



“Thì ra là đứa cháu cưng ngoan ngoãn của bà đói bụng nha, bà lập tức sẽ dẫn con đi ăn!”



Mẹ Cố vừa nghĩ tới đứa cháu của mình, toàn bộ cơn tức lập tức tan thành mây khói, mặt mày hồng hào nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với cái bụng của Doãn Thuỵ Hàm, tiếp theo sau đó lúc gần đi trừng mắt nhìn về phía Tô Noãn ánh mắt cũng không hung ác như vậy nữa.



“Tôi có nói các ngươi có thể đi rồi sao?”



Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng tràn ngập uy nghiêm làm cho Doãn Thuỵ Hàm cùng mẹ Cố thân hình đồng thời sửng sốt, khí phách bộ dáng của mẹ Cố khi đối mặt Tô Noãn ở dưới ánh mắt chống lại của Lục Cảnh Hoằng liền lập tức thay đổi như cà bị nhiễm sương, mà Doãn Thuỵ Hàm bây giờ vội vã rời đi, vậy mà Lục Cảnh Hoằng hiển nhiên không để cho cô đắc ý.



“Sau khi tập kích viên quan cao cấp quốc gia liền muốn bỏ đi cho xong, thiên hạ cũng không có chuyện tốt như vậy.”



Mẹ Cố nghe thấy thanh âm lạnh lẽo không mấy chuyển biến tốt của Lục Cảnh Hoằng, nghi ngờ đánh giá Lục Cảnh Hoằng một phen, như là xác định cái gì đó, sau đó không yên tâm bất an mở miệng tìm kiếm chứng thật: “Cậu làm quan? Cậu so với A Thành nhà chúng tôi, ai lớn hơn a?”



Lục Cảnh Hoằng mím môi mỏng, chân mày nhíu lại, không hề liếc nhìn người đàn bà kiến thức thiển cận này lấy một cái, mà Long Diên thì hừ nhẹ cười lạnh, liếc mắt nhìn mẹ Cố có chút lo sợ bất an: “Cậu Út của tôi chính là phó bộ trưởng bộ ngoại giao, con trai của bà không phải chỉ là một chức phó sở thôi sao, hừ, mễ lạp chi châu*, còn mưu toan toả sáng cùng nhật nguyệt, không biết tự lượng sức mình!”



*Thành ngữ, so sánh như thứ vô cùng nhỏ bé.



Bình thường Long Diên nếu nói ra lời nói kiêu ngạo ngang ngược như vậy, khó bảo toàn những người trong Lục gia khác sẽ không nắm lấy lỗ tai cô giáo huấn một phen, chỉ là vấn đề hiện giờ thuộc loại vấn đề phân tích cụ thể, đối mặt mẹ Cố như vậy, bạn nếu khiêm tốn nhúng nhường, bà ta thực sự khi dễ bạn không có năng lực rồi!



Mẹ Cố nghe lời Long Diên nói, vẻ mặt càng thêm mờ mịt, trong nháy mắt, từ từ đi tới bên cạnh Doãn Thuỵ Hàm, đẩy bả vai Doãn Thuỵ Hàm một cái, hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Hàm a, cô ta nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu!”



Âm thanh của mẹ Cố vốn giống như sư tử rống to, lúc này cho dù có thể đè thấp cũng không nhỏ được bao nhiêu, ít nhất những người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng, Long Diên lại càng tốt bụng giúp giải thích: “Còn không phải là con trai của bà ở trước mặt cậu Út tôi, giống như là con rùa cháu gặp được ông nội sao, cách nói này chắc bà cũng hiểu chứ?”



Mẹ Cố ngẩn ngơ, hiển nhiên chậm chạp còn chưa hiểu rõ, bà cứ như vậy ngước cằm lên nhìn Long Diên, lại ngó ngó gương mặt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, run rẩy đưa tay kéo kéo tay áo của Doãn Thuỵ Hàm: “Con dâu, lời cô ta nói có phải là con trai mẹ phải nghe lời tên tiểu bạch kiểm kia không?”



Doãn Thuỵ Hàm cho dù có tao nhã cũng có chút không kiên nhẫn được nữa, cau mày nhìn mẹ Cố còn bị vây trong trạng thái nửa ngốc nghếch, trong âm thanh là kiềm chế cơn tức: “Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta nhanh trở về đi!”



Mẹ Cố lúc này đâu chịu nghe lời Doãn Thuỵ Hàm nói, hiểu được chức quan của tên tiểu bạch kiểm này còn lớn hơn so với con mình, lập tức đôi chân liền đánh mềm nhũn, biểu cảm trên mặt thoa phấn trắng thay đổi trong nháy mắt.



A Thành nhà bà vất vả lắm mới làm được quan to, bà vừa vào thành phố đã làm đắc tội vị quan so với A Thành còn lớn hơn, vậy phải làm sao bây giờ a, A Thành của mẹ, mẹ hại con rồi!



Mẹ Cố rốt cuộc chẳng quan tâm đến cái gọi là tôn nghiêm mặt mũi, bà buông tay Doãn Thuỵ Hàm ra, liền đi tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng, cố gắng làm cho mình nở ra một nụ cười cung kính, lại chỉ làm cho khuôn mặt trắng bệch càng thêm dữ tợn mà vặn vẹo: “Cậu là bộ trưởng đi, vừa rồi tôi có làm gì đắc tội, cậu liền đại nhân có hiểu biết, không cần phải tính toán với thôn phụ sống ở vùng núi thôn dã là tôi đây, đầu óc tôi bị lừa đá mới có thể nói cậu như vậy, cậu và cái vị họ… Tô tiểu thư a, đó là… Nói như thế nào nhỉ, cái gì chàng cái gì thiếp ấy, so với ca diễn còn có thể đẹp mắt hơn nhiều!”



“Mẹ!”



“Cô câm miệng lại cho tôi, tôi nói chuyện cô chen vào làm gì, tránh qua một bên cho tôi!”



Doãn Thuỵ Hàm muốn nói gì đó, lại bị mẹ Cố quát một tiếng chói tai khiển trách trở về, ngược lại như cũ nịnh hót nịnh bợ Lục Cảnh Hoằng, nào có thể đoán được Lục Cảnh Hoằng ngay cả khoé mắt cũng không liếc nhìn bà một cái, chỉ là thản nhiên nói: “Không ai có thể không chút kiêng kị làm ra một vài chuyện rồi sau đó không chịu trách nhiệm, vẫn bình yên vô sự, tôi gọi bà ở lại, chỉ là muốn nói cho bà biết, tôi đã báo cảnh sát, một khi bà bước ra khỏi chỗ này chính là chạy tội.”