Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 78 : Đại chiến con dâu mẹ chồng

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Edit: Hiểu Đồng



Lục Cảnh Hoằng nói ra lời này không coi là sâu xa, nhưng mẹ Cố như cũ nghe vẫn không hiểu rõ hết, mặc dù không đọc qua sách vở nhưng kinh nghiệm từng trải vẫn có, vẫn có thể nhìn ra vị quan lớn này có vẻ như thực sự rất không vui, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc không để ý tới ai.



Vừa nghĩ tới bởi vì hành sự lỗ mãng của mình có thể làm hại con trai không giữ được chức quan, mẹ Cố lại càng lo lắng cả người run rẩy vài cái, nhưng mà khi nhìn thấy Tô Noãn một bên thì đáy mắt hiện lên tia sáng tự cho là cơ trí.



Mẹ Cố muốn bước mấy bước về phía Tô Noãn bên kia, cũng là một cước còn chưa có bước ra, Lục Cảnh Hoằng thân hình liền động, nhanh nhẹn chặn đường đi của bà, sau đó cúi đầu, nhìn xuyên thấu qua thấu kính trong suốt, cũng ngăn cản không được ánh mắt âm lãnh kia.



Mẹ Cố thế nhưng ngượng ngập nở nụ cười, muốn bấu víu cánh tay Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn thấy đôi tay vô cùng bẩn thỉu kia của mình cùng với quần áo sạch sẽ của Lục Cảnh Hoằng thì vội vàng đem tay hướng trên áo ba-đờ-xuy của mình xoa một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ Tô Noãn: “Cậu đừng tức giận, tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn…muốn cùng Tô tiểu thư nói một câu.”



Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt tươi cười lấy lòng của mẹ Cố, chẳng những không có yên lòng mà tránh ra, trái lại càng thêm cau chặt mày, lù lù bất động đứng ở đó, giống như một gốc cây to mọc lên từ mặt đất, mẹ Cố sợ tới mức cũng không dám tiếp tục đưa tay đẩy ra nữa.



Mẹ Cố mắt thấy cùng Lục Cảnh Hoằng nói không thông, chỉ có thể gửi hy vọng ở Tô Noãn, giẫm giày vải nhón chân lên, thò đầu nhìn lướt qua bả vai Lục Cảnh Hoằng, vừa chú ý tới sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng vừa kêu to Tô Noãn: “Tô Noãn, tới đây một chút, ta có lời muốn nói với con.”



Tô Noãn nhíu chân mày nhìn mẹ Cố thu lại tính khí, không biết mẹ Cố là có cái chủ ý gì, khi phát giác thấy hành vi cúi đầu khom lưng của mẹ Cố đối với Lục Cảnh Hoằng thì đại khái cũng đoán ra được, muốn mượn cô lấy lòng Lục Cảnh Hoằng sao?



“Bà muốn nói gì cứ nói đi, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có chuyện riêng tư gì để nói.”



Tô Noãn không nhìn tới trong mắt mẹ Cố đối với chính mình lộ ra ghét bỏ khinh thường, hơn nữa khi cô lãnh đạm nói ra lời này, sắc mặt mẹ Cố nháy mắt càng thêm khó coi, rồi lại bị bà ngay lập tức nén xuống, chỉ là giả bộ cười liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng.



“Tô Noãn, lời này của con nói cũng không đúng, ban đầu con gả vào Cố gia chúng ta, tuy rằng ta không gặp con được bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần con theo A Thành trở về, con nói xem, ta đối với con có phải tốt hay không?”



Mẹ Cố nói lời này cực kỳ trái với lương tâm của mình, nhưng bởi vì suy nghĩ ngu ngốc cố chấp ăn sâu bén rễ của bà ra, cho rằng việc mẹ chồng dạy bảo con dâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bà bất quá cũng chỉ la mắng Tô Noãn vài câu, ở nông thôn chuyện mẹ chồng cầm chổi đánh con dâu cũng không phải là sai lầm lớn gì, cho nên cũng không cảm thấy là lời bà hỏi Tô Noãn có chỗ nào sai.



Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng kia của mẹ Cố, ngay cả hai vị phu nhân Lục gia cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Long Diên càng giống như là nghe được một chuyện cười lớn, khó có thể tin giễu cợt nhìn mẹ Cố.



Giữa lông mày của Lục Cảnh Hoằng nhíu càng chặt hơn, mẹ của anh khi anh còn nhỏ đã mất đi, dù chưa tận mắt nhìn thấy qua cảnh mẹ chồng nàng dâu nhà mình chung đụng, nhưng là vẫn có thể hiểu được một chút, nếu điệu bộ mắng chửi vừa rồi của mẹ Cố đối với Tô Noãn được coi như là đối xử tốt, như vậy trên thế giới này chỉ sợ cũng không có bà mẹ chồng ác độc nào có cách dạy bảo này rồi.



Tô Noãn đối với mẹ Cố kia không biết tự mình nhìn lại phẩm chất của mình cũng không muốn phản bác thêm cái gì nữa, một ngày nào đó mẹ Cố sẽ gặp được một người làm cho bà tức giận mà cũng không dám nói gì đến trừng trị bà, cho nên liền nhịn xuống ham muốn tranh cãi đang dâng lên, mỉm cười: “Bà tốt với tôi hay không, không cần tôi nói ra, bà không phải là tự mình có nhận xét sao? Một khi đã như vậy, còn hỏi tôi làm gì, huống hồ, tôi thuỷ chung tin tưởng, người đang làm thì trời đang nhìn, một người làm nhiều chuyện ác một ngày nào đó ông trời cũng sẽ trừng trị họ!”



Mẹ Cố lập tức bị nghẹn họng nụ cười cứng đờ, hai vị phu nhân Lục gia tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, trong mắt cũng là nụ cười thản nhiên, nhìn nhau một cái, nhất thời lần đầu tiên cùng nhau hiểu rõ: Vợ lão Út này, nhìn qua dịu dàng yếu ớt, nhưng cũng không phải là một cây trúc đè lên một cái liền gãy, càng giống là một bụi cây xương rồng hơn, bạn thật sự trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ không ngần ngại lấy cái cây đầy gai đâm cho bạn khốn khổ không ngừng!



Long Diên tính tình vốn ngay thẳng, trực tiếp hướng Tô Noãn giơ ngón cái lên, cười vui vẻ: “Mợ Út, nói hay lắm!”



Lục Cảnh Hoằng hơi quay đầu đi, Tô Noãn đang cùng mẹ Cố mắt to trừng mắt nhỏ, tự nhiên không nhìn thấy khoé miệng kia hơi nhếch nhếch lên, sau đó khi anh nhìn thấy mẹ Cố kia nhìn Tô Noãn bằng ánh mắt buồn bực tức giận thì ánh mắt chợt chuyển lạnh.



Doãn Thuỵ Hàm đứng ở một bên, nhìn mẹ Cố đã là thế suy sức yếu, căn bản không có tác dụng gì, quét qua đám người xung quanh, trong lòng cũng có tính toán.



Hiện giờ cô đã không phải là người giai cấp thấp, nơi này bất cứ lúc nào cũng gặp được người quen biết, nếu để cho người ta biết cô thậm chí có một bà mẹ chồng như vậy, còn không để cho người ta cười đến rụng răng sao?



Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm bộc phát tái nhợt khó coi, cô đối với Lục Cảnh Hoằng là có chỗ cố kỵ, người đàn ông này che dấu quá sâu, người khác đoán không ra được, cho nên trước mắt cô còn chưa muốn cùng anh ta đối nghịch.



Người ngoài cũng cảm thấy cô được Doãn gia nhận tổ quy tông là vinh quang cỡ nào, bây giờ là đeo vàng mang bạc rồi, nhưng không ai biết cô ở Doãn gia là bước tiếp bước gian nan thế nào, chú bác dòm ngó gia sản của ba, anh em chú bác bất cứ lúc nào cũng tìm cách gạt bỏ mẹ con cô, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước cô quyết định kết hôn với Cố Lăng Thành.



Cô cần gấp một người chồng có quyền thế đứng vững bước chân ở Doãn gia, mà Cố Lăng Thành thì cần một người vợ danh viện có gia thế bối cảnh đều xuất chúng để ở trên chính đàn có thể mưu được lợi ích lớn hơn nữa.



Hôn nhân của bọn họ là kết quả tốt nhất, cô chiếm được Doãn thị, anh chiếm được quyền lực, Tô Noãn không thể cho anh, cô có thể cho anh, mà tất cả những khao khát của cô, anh cũng thành công giúp cô đạt được, bọn họ là một cặp.



Bên tai Doãn Thuỵ Hàm vang lên một đạo âm thanh quanh co trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Một người cho dù trong cơ thể cô ta có chảy dòng máu cao quý, cũng không nhất định có thể trở thành một người cao quý.”



Lời nói vân đạm phong khinh châm chọc trước kia của Lục Cảnh Hoằng, giống như một nhát dao cắt ngang mặt nạ cố gắng nguỵ trang của cô, giống như những người ở Doãn gia xem thường cô, cho dù trên mặt thân thiện với cô, cũng khó dấu trong lòng cười nhạo cô.



Cô bất quá chỉ là đứa con rơi mà Đổng sự trưởng Doãn thị trẻ tuổi ở bên ngoài khinh cuồng phong lưu cả đêm lưu lại, cô chưa từng quên mẹ mỗi đêm đều lôi kéo cô, một lần lại một lần nói cho cô biết, Doãn thị phu nhân từng hãm hại bà.



Điều mẹ muốn chính là quãng đời còn lại vinh hoa phú quý, cuộc sống đã từng nghèo rớt mùng tơi kia đã làm cho tâm của mẹ cô trở nên vặn vẹo, cho dù hôm nay đã là Doãn phu nhân, nhưng vẫn như cũ lúc nào cũng lo lắng sẽ bị người ta đoạt đi tất cả những gì bây giờ có được.



Mẹ chỉ có thể dựa vào cô, nếu cô mất đi tư cách kế thừa Doãn thị, như vậy chỉ sợ mẹ sẽ điên mất, mà cô cũng sẽ một lần nữa trở lại cái nơi âm u dơ bẩn kia…



Mạnh mẽ ổn định cảm xúc mênh mông của chính mình, Doãn Thuỵ Hàm đi đến bên người mẹ Cố, giơ tay lên muốn khuyên bảo mẹ Cố, một tiếng “Mẹ” vừa kêu ra, mẹ Cố liền quay đầu lại hung tợn răn dạy và quở mắng cô một tiếng: “Cô kêu gì mà kêu, không nhìn thấy tôi đang lo chuyện nghiêm chỉnh sao, A Thành nhà tôi sao lại cưới một người phụ nữ so với heo còn ngu hơn như vậy, chồng mình gặp phiền toái không những không giúp đỡ, mà còn ngăn cản!”


Trên hành lang bởi vì một trận không thể cứu vãn vừa rồi kia mà đám người tụ tập ngày càng đông, ngay cả không ít người Lục gia cũng đi ra xem, Lục Cảnh Ngưng thô sơ giản lượt một hơi kể lại chuyện vừa xảy ra, những người Lục gia cũng hiểu rõ gật đầu.



Tô Noãn vì chuyện của mình mà làm cho Lục gia bị cuốn vào chuyện tranh cãi như vậy cảm thấy thật có lỗi, cho dù câu chuyện diễn biến trở thành chuyện của hai nhà Cố gia và Doãn gia, nhưng không thể xem nhẹ năng lực bà tám, ai cũng không đoán ra dược cuối cùng sẽ bị truyền thành cái dạng gì.



Lục Cảnh Ngưng vỗ vỗ bả vai Tô Noãn, ánh mắt ôn hoà mà chân thành nhìn cô, mấy vị phu nhân khác cũng là nhẹ giọng an ủi Tô Noãn bị kinh sợ: “Đừng sợ, có em trai bọn chị ở đây, cho dù muốn đánh cũng phải giẫm lên xác của nó, đàn ông Lục gia nếu ngay cả lão bà của mình cũng bảo vệ không được, còn có thể nào xông ra bên ngoài một phen gây dựng sự nghiệp được!”



“Chuyện này cũng không trách em được, người nào rơi vào chuyện như vậy cũng đều chịu, coi như là bị chó điên cắn một cái đi, về nhà ngủ một giấc là tốt rồi, cũng đừng để trong lòng, bằng không em trai bọn chị cũng phải rầu rĩ đó!”



Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia mơn trớn đỉnh đầu cô, nghe giọng điệu trấn an mang theo trêu ghẹo kia, mũi Tô Noãn có chút ê ẩm, bởi vì trong lòng cô bỗng nhiên tràn ngập hình ảnh người mẹ, Niếp Hiểu Dĩnh chưa bao giờ hào phóng ban cho tình thương của mẹ.



Từ lúc Tô Noãn chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên trong đầu chủ động hiện lên hình tượng người mẹ, đã từng, cô sợ hãi chạm vào những gì thuộc về mẹ nằm ở một góc sâu trong đáy lòng, cho dù vô cùng khát vọng.



Khó có thể tưởng tượng, khi thấy những vị phu nhân Lục gia khoan hậu nhìn mình, bọn họ cứ như vậy tự nhiên làm cho cô liên tưởng tới chủ đề về mẹ, mà người mẹ là Niếp Hiểu Dĩnh kia đều không thể làm được.



Tuy rằng những vị phu nhân cao cao tại thượng này cũng không có bất cứ quan hệ máu mũ nào với cô, nhưng bọn họ cứ sâu sắc như thế nháy mắt mở ra tình cảm che dấu của Tô Noãn dành cho mẹ.



“Em trai, còn không mau đưa vợ chú về nhà đi, nếu doạ người ta sợ chú khóc cũng không kịp đâu!”



Tô Noãn nghe được âm thanh ấm áp kia, liền bừng tỉnh lại, vô cùng nhanh chóng, cô nhìn đám người phu nhân trước mắt thân thiện nhìn mình, lắc đầu cười: “Em rất khoẻ, cám ơn sự quan tâm của các chị, thật sự rất cám ơn các chị.”



Tô Noãn trịnh trọng nói cám ơn khiến mấy người kia có chút kinh ngạc, may là Lục Cảnh Ngưng dẫn đầu đùa giỡn vỗ vỗ đầu Tô Noãn, hờn mát cười nói với những người khác: “Xem đứa nhỏ này kìa, bị các bà doạ sợ choáng váng rồi, mọi người vẫn là nên trở về phòng bệnh đi, sau này trở thành người một nhà, muốn như thế nào cũng được, đứa nhỏ này da mỏng, hiện tại liền tha cho cô bé đi!”



Người Lục gia đều không ngốc, hiểu được hàm ý trong lời nói của Lục Cảnh Ngưng, vì không muốn để cho Tô Noãn xấu hổ cùng không được tự nhiên, liền cười ha ha nói tiếp mấy câu, không gì khác hơn là an ủi Tô Noãn, sau đó mới định rời đi.



Về phần Doãn Thuỵ Hàm ở đằng góc kia căn bản không ai hỏi thăm, người Lục gia bao che lẫn nhau không để ý tới cô là bình thường, ngay cả đám người xem náo nhiệt cũng không có ai nhiệt tình đi gọi bác sĩ, dĩ nhiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, bác sĩ sợ rằng không thể nào không biết, nguyên nhân duy nhất chính là bác sĩ cũng bị Doãn Thuỵ Hàm làm đắc tội, nên không muốn vội tới xem thương tích cho cô.



Trong lúc nhất thời, Doãn Thuỵ Hàm trở nên vô cùng thê thảm, cô muốn gọi điện thoại tìm người, muốn đi nhặt điện thoại trong lúc giằng có bị ném ở một góc, tay vừa đưa ra mới phát hiện, cô căn bản không tìm được một người để tố khổ.



Bạn học, mấy năm nay, cô cố gắng trèo lên trên, căn bản không nhớ rõ tên cùng mặt mũi những người đó, về phần bạn bè, cũng chỉ là sống phóng túng thì mới có thể gặp được vài người.



Mẹ của cô, mấy năm nay ngoại trừ việc không ngừng nhắc nhở cô phải không từ mọi thủ đoạn để đạt được quyền thế của cải, còn quan tâm đến sống chết của cô sao?



Ba của cô, đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là người đàn ông xa lạ, chẳng qua là cho cô tất cả những gì cô muốn.



Chồng của cô…



Tay chân đầy vết thương chậm rãi siết chặt, móng tay hung hăng khảm vào lòng bàn tay, Doãn Thuỵ Hàm sâu kín quay đầu, nhìn Tô Noãn giống như ánh trăng bị các vì sao vây quanh, còn có người đàn ông hoàn mỹ giống như thần tiên kia đứng bên cạnh cô ấy.



Cô dùng hết thủ đoạn mới leo lên được một Cố Lăng Thành, vậy mà Tô Noãn bị Cố Lăng Thành vứt bỏ, hai bàn tay trắng cảnh ngộ bần cùng, lại dễ dàng dụ dỗ được một người đàn ông tốt như vậy.



Dựa vào cái gì, tại sao chuyện gì tốt đẹp đều phải cho Tô Noãn, tại sao Tô Noãn có thể có được tình yêu thuần khiết, mà thiên kim đại tiểu thư chân chính như cô lại chỉ có thể sử dụng quyền thế để đổi lấy hôn nhân với người đàn ông mình yêu mến.



Chẳng lẽ giống như Lục Cảnh Hoằng nói, cho dù có cho cuộc sống cao quý, cô cũng không thể trở thành một danh viện cao quý được người ta tôn trọng sao?



Tại sao xui xẻo luôn là cô, thật không dễ dàng làm được thiên kim Doãn thị, bây giờ lại vì bà mẹ chồng thô tục ngu xuẩn mà bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, cô không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!



Doãn Thuỵ Hàm nhìn về phía mẹ Cố đang bị bảo vệ khống chế ánh mắt cơ hồ mang theo thù hận u oán.



Trên hành lang bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh thon dài cao ngất, Doãn Thuỵ Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, Cố Lăng Thành vẻ mặt căng thẳng bước nhanh đi tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu Violet, vài cúc áo ở cổ áo được mở ra, không có thắt cà vạt, cũng không có mặc vest, hiển nhiên là vội vội vàng vàng chạy tới.



Doãn Thuỵ Hàm nhìn chằm chằm áo sơ mi màu Violet trên người Cố Lăng Thành, một lòng hung hăng bị nhéo chặt, cũng tự giễu cười lạnh, đau đớn nơi khoé miệng căn bản không thể so sánh với đau đớn trong lòng ngực cô.



Khi còn ở đại học lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Lăng Thành, từ lần đầu tiên bốn mắt giao nhau, cô chỉ biết trong ánh mắt người đàn ông này có nhiều dã tâm giống như cô, đều khát vọng quyền thế, đem những người khác giẫm dưới lòng bàn chân!



Cô vẫn luôn hy vọng có thể lấy được một người đàn ông như vậy, bởi vì anh ta đủ mạnh mẽ, phụ nữ nội tâm mạnh mẽ luôn hy vọng có được một người đàn ông mạnh mẽ để xứng đôi, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Cố Lăng Thành đã biết, chỉ có người đàn ông này mới chân chính là điều cô muốn.



Cho nên cô dốc hết sức câu dẫn anh ta, cho dù biết bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ, cho dù biết trong lòng anh ta có một người phụ nữ khác, cho dù biết… Anh ta đều dành tất cả sủng ái cho một cô gái, cũng vẫn như cũ kiên trì.



Anh ta biết rõ cô câu dẫn, lại luôn cười trừ, bất quá là càng thêm khéo léo chu toàn, không cự tuyệt nhưng cũng không tiếp nhận, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào đùa giỡn với cô.