Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 79 : Ai là thế thân?
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Cố Lăng Thành sẽ không yêu cô, cô rõ ràng điểm này, người đàn ông giống như anh ta vậy, làm sao sẽ đem tình cảm ký thác lên người một phụ nữ, mà điều cô cần cũng chưa bao giờ là một hồi phong hoa tuyết nguyệt, điều cô cần là một cơ hội để cô đứng ở chỗ cao.
Phụ nữ bên cạnh Cố Lăng Thành thay đổi liên tục, có lẽ chấp nhất không chịu rời đi cũng không phải chỉ có cô, cô thấy anh ta nuông chiều một phụ nữ, xoay người lại cũng thấy anh ta thâm tình với một phụ nữ khác.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải là điều cô quan tâm, cô không có tham vọng xa vời có được tình yêu buồn cười ở trên người anh ta, nhìn thấy nhiều loại đàn ông, hoặc là đã từng trao ra thật lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được kết quả bị vứt bỏ!
Cố Lăng Thành ngay từ đầu cũng không phải loại người đàn ông mạnh mẽ đến làm cho người ta đổ xô vào, đã gặp qua nhiều đàn ông như vậy, cô tự nhiên biết tuýp người đàn ông nào mới là thực sự cường giả, cho nên Cố Lăng Thành đáng giá được cô ăn cả ngã về không!
Anh ta kết hôn, cô thế nhưng vẫn không rời đi, cô thế nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy hình vợ mới của anh ta trong ví da anh ta, đó cũng là lần đầu tiên cô biết Tô Noãn, một cô gái đơn thuần nói chuyện tình yêu kiểu Plato với Cố Lăng Thành.
Cô cũng không cảm thấy thất bại, bởi vì cô biết anh ta cũng không thương vợ của anh ta, cô so với ai khác đều rõ ràng anh ta yêu chính là ai, khi cô lần đầu tiên lên giường với anh ta, trong lúc ý loạn tình mê nghe được anh ta kêu tên một người phụ nữ khác.
Không phải là tên vợ anh ta, cô chung quy tin tưởng thật ra anh ta cũng không thương vợ anh ta, vợ anh ta so với cô có lẽ là một người phụ nữ thật đáng thương hơn, thêu dệt ảo tưởng sống trong tình yêu dối trá.
Nghe bên tai từng tiếng khàn khàn thì thầm thâm tình lưu luyến, cảm thụ được tình triều điên cuồng nghiêng trời lệch đất kéo đến, cô cũng không giãy dụa, chỉ là mở mắt ra nhìn ngọn đèn thuỷ tinh sáng lạng, lạnh lùng thừa nhận.
Nếu sớm biết anh ta tìm đến cô không phải bởi vì hai chữ tình yêu, thì cần gì phải đi để ý nhiều như vậy, chỉ cần có thể đổi lấy cái cô muốn, cho dù thân mật như vậy lại bị xem là vật thay thế, cô cũng nguyện ý.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ mang thai, khi cô cầm tờ báo cáo chẩn đoán bệnh của bệnh viện, nhìn chữ mang thai tám tuần phía bên trên, đáy mắt thoáng hiện qua luống cuống ngơ ngẩn, cô không nghĩ tới vì một người đàn ông mà mang thai một sinh mạng bé nhỏ.
Cố Lăng Thành không có hứa hẹn cho cô hôn nhân, cô không muốn con của mình lại đi vào vết xe đổ của mình, làm một đứa con riêng bị người ta xem thường.
Song khi cô lướt qua một góc bệnh viện, nhìn thấy Tô Noãn trước phòng trẻ con, cô nhìn thấy Tô Noãn yêu thích trẻ con, cô nghe được đoạn đối thoại của Tô Noãn và bác sĩ, Tô Noãn lại không sợ chết muốn vì Cố Lăng Thành mà sinh hạ một đứa bé.
Buồn cười nhường nào, cô tìm cách muốn bỏ đứa bé, còn Tô Noãn liều mạng khát vọng có được!
Cô vuốt ve bụng của mình, nhìn minh chứng mang thai trong tay, sắc mặt có chút tái nhợt, hơn nữa do dự, cô đứng trong góc, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tô Noãn, nhìn thật lâu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Cô đột nhiên không cam lòng, cùng là phụ nữ bị Cố Lăng Thành đùa bỡn, Tô Noãn vì cái gì có thể không buồn không lo hạnh phúc như vậy, cô cho là mình đối với Cố Lăng Thành vô tình, nhưng cũng không cách nào chị được việc vẫn luôn bị cho là thế thân giày vò.
Nếu cô không thể sống vui vẻ được một chút, như vậy cứ tìm một người cùng chịu thống khổ chung với cô đi!
Cô cười tàn nhẫn, hơn nữa lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại mà cô chưa bao giờ gọi qua, đó là dãy số cô nhân lúc Cố Lăng Thành ngủ say trộm ghi nhớ, là số của Tô Noãn.
Khi cô nói “Tôi mang thai con của Cố Lăng Thành” thì cô đang đứng cách Tô Noãn không xa, cô trông thấy Tô Noãn đang bước xuống bậc tam cấp ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, điện thoại đặt ở bên tai không nhúc nhích.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Noãn không có bất kỳ biểu tình nào, cánh môi màu hồng nhạt mấy đi huyết sắc, thân ảnh ngọt ngào mà trẻ trung cười kia đã sớm biến mất tăm mất tích, nắng sáng rực rỡ bao phủ lấy cô ấy, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn thân thể mỏng manh kia của Tô Noãn hơi lắc lư, lấy tay che lồng ngực của mình, dồn dập thở gấp, cô biết Tô Noãn có bệnh tim.
Cô thật sự muốn nhìn phản ứng của cô gái ngây thơ như Tô Noãn sau khi phát hiện bị người đàn ông mình yêu thích lừa gạt một chút, cũng muốn biết người đàn ông đối với chuyện gì cũng đều tính toán trước sau khi biết lời nói dối bị vạch trần sẽ làm như thế nào.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, một tay xiết chặt điện thoại, khoé môi của cô tràn lên nụ cười ngọt ngào, giống như một người mẹ hạnh phúc vì mang thai, nở nụ cười nói vào ống nghe: “Tôi có ý dịnh sinh đứa bé ra.”
Cô không có nghe thấy âm thanh của Tô Noãn, từ đầu đến cuối đều không có, chỉ có tiếng hít thở lặng lẽ, sau đó là âm thanh rè rè, cô lại thản nhiên cười rộ lên, bởi vì cô biết mình thắng.
Cô nhìn thấy một anh chàng thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời xuất hiện trước mặt Tô Noãn, sau đó cô nghe thấy anh chàng thiếu niên nói một tiếng “Tô Tô, anh đã trở về.”, Tô Noãn nhào vào ngực anh ta, giống như một đứa bé bất lực.
Cô không biết anh chàng thanh niên này, lại nhìn thấy rõ trong mắt anh ta dày đặc tình cảm, đó là che chở cùng quan tâm của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu mến, một khắc này cô không thể nào không ghen tị với Tô Noãn, nhưng cũng vì vậy mà càng thêm mỉa mai cười.
Sự tình phát triển tựa hồ càng ngày càng trở nên phấn khích, bởi vì cô nhìn thấy Cố Lăng Thành, anh ngồi an vị trong xe ở cách đó không xa, anh còn giữ nguyên động tác mở cửa, cô nhìn thấy bó hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp trong tay phải anh.
Thì ra đây chính là nguyên nhân anh không nghe điện thoại của cô, đây chính là cuộc hẹn mà từ trong miệng thư ký anh nói, mà đối tượng để anh hẹn gặp lại chính là vợ anh!
Đêm hôm đó một mình cô lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, cho đến chân trời tờ mờ sáng lên, cô nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, tự nhiên biết người tới là ai, cô nhìn thấy thân ảnh lảo đảo không ổn kia phía trước cửa.
Lúc này đây, cô thế nhưng không có như thường ngày nghênh đón anh, cô ngồi ở đằng kia, giống như là tượng đá trong nháy mắt ngưng kết lại, thản nhiên nhìn anh cởi giày, nhìn anh đi vào phòng, cũng nhìn thấy bó hồng kia trong tay anh.
Anh giống như không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa phòng khách, bất quá cũng chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức anh liền mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh sofa rồi ngã xuống, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
“Tại sao còn chưa ngủ, đang đợi anh sao?”
Anh khẽ nheo mắt lại, mang theo giọng nói trầm thấp gợi cảm ngà ngà say, trên mặt nở nụ cười tuỳ tiện mà cố ý, cô ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Anh bỗng nhiên đem bó hồng vốn nên thuộc về vợ anh đưa tới trước mặt cô, khoé miệng xen lẫn nụ cười trầm mặc: “Thích không? Tặng cho em…”
“Là đặc biệt mua cho em sao?”
Co chăm chú nhìn con ngươi của anh, dùng giọng nói bác bỏ hỏi lại, chỉ là vội vàng cười cười, không có giải thích gì thêm, đem hoa hồng tuỳ tay nhét lên trên bàn trà.
“Vậy thì ném bỏ đi.”
Thậm chí ngay cả một câu lừa cô cũng không có.
Ngồi trầm mặc lẫn nhau, cô cúi đàu nhìn đám màu đỏ tươi xinh đẹp trên bàn trà kia, tay cô đặt ở trên cái bụng bằng phẳng, trầm mặc không nói, cô không biết có nên thực sự lưu lại đứa bé này hay không.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi đứng lên, xoay người đi về phía cửa, không có lưu luyến hô mưa gọi gió, cứ đơn giản như vậy rời đi, khi bàn tay anh cầm lấy tay cầm cánh cửa thì cô thấy hay là hỏi ra câu hỏi kia.
Âm thanh nhẹ bẫng có chút hèn mọn, lại lạ thường vang vọng rõ ràng khắp căn nhà, cô hỏi anh: “Nếu em mang thai con của anh thì sao?”
Cô ngồi ở chỗ đó, tay chân lại bắt đầu lạnh khắp người, cô nghe thấy thanh âm cửa mở ra, kèm theo tiếng đóng cửa nặng nề, theo sau tiếng đóng cửa nặng nề đó chính là câu trả lời tàn nhẫn mà lạnh lùng của anh, chỉ có ba chữ: “Bỏ nó đi.”
Cô nhìn bóng lưng biến mất của anh, anh thậm chí không có tốn thêm một phút nào để suy đoán xem tại sao cô hỏi như vậy, liền trực tiếp cho ra một đáp án chối bỏ.
Cô từ trên người của mình nghiệm chứng được Cố Lăng Thành tuyệt tình, trước đây chỉ nhìn thấy lạnh lùng, hôm nay tự mình hiểu rõ, mới biết rõ loại cảm giác hỏng bét này thì ra là lồng ngực của cô giống như bị cục đá lớn ngăn chặn, khó có thể hô hấp bình thường.
Cố Lăng Thành nhìn một chút bộ dạng hiên ngang lẫm liệt chính trực của Lục Cảnh Hoằng, khoé mắt dư quang xẹt qua Tô Noãn, chỉ có đồ quả dưa ngốc này mới tin Lục Cảnh Hoằng là người tốt, giống như từng tin tưởng anh vậy.
Dự án xây dựng thành phố do anh phụ trách đột nhiên đụng phải kỳ đà cản mũi, toàn bộ công việc trong vòng một đêm huỷ sạch và bị gác lại, người dân chính phủ vốn tích cực phối hợp làm việc lại tạm thời đổi ý, không chịu rời đi, cũng không chịu bất cứ điều kiện thuyết phục nào.
Mà tất cả những biến cố này xảy ra ngay sau ngày yến tiệc của Cù Ý Ninh, trừ bỏ Lục Cảnh Hoằng anh cũng không thể nghĩ ra được người thứ hai, về phần Lục Cảnh Hoằng vì sao phải làm như vậy… Cố Lăng Thành nhìn về phía Tô Noãn, lòng ghen tị của đàn ông!
Giờ phút này Lục Cảnh Hoằng liều chết níu lấy chuyện của mẹ anh không buông, làm như vậy bất quá cũng chỉ là muốn làm khó dễ anh, đơn thuần là trong phạm vi lấy việc công để báo thù riêng, anh không khỏi âm thầm cười lạnh, nếu có cơ hội, anh cũng sẽ không bỏ qua Lục Cảnh Hoằng.
Mà bên này mẹ Cố nghe xong Lục Cảnh Hoằng không nể mặt tố cáo, sắc mặt sớm sợ tới mức trắng bệch, vừa thấy tình thế không ổn, cũng bất chấp chuyện gì khác, lập tức ở trên mặt đất kêu khóc đứng lên: “Muốn chết hả! Khi dễ bà già tao hả! A Thành à, là cô ta nó nó… Là cái tên tiểu tiện nhân cô ta cư nhiên gạt mẹ nói mang thai, thì ra chỉ là con gà mái không đẻ trứng! Con của mẹ, mẹ vì con cho dù liều cái mạng này cũng muốn đánh chết cô ta! A Thành à, mệnh của chúng ta làm sao lại khổ như vậy, cháu cưng của bà a!”
Nếu như không có Cố Lăng Thành ở đây, mẹ Cố tuyệt đối không dám ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng náo loạn như vậy, bà chính là sợ vị quan lớn này, nhưng con trai đã tới đây liền không giống như lúc trước, bà đem toàn bộ sai lầm trút lên người Doãn Thuỵ Hàm, như vậy con trai của bà cũng sẽ không bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây mẹ Cố càng thêm có đủ sức mạnh, bà vùng vẫy hai cái, thấy không thoát khỏi bảo vệ kiềm chế, vì thế chỉ có thể ngẩng cao đầu khóc rống: “Ôi, đây không phải là khi dễ cô nhi quả phụ bọn ta sao? Còn có thiên lý hay không a?”
Mẹ Cố kêu rên phải cực kỳ lợi hại, diễn cũng rất hết sức, nước mắt ào ào theo khoé mắt bôi đầy phấn cuồn cuộn chảy xuống, khuôn mặt trắng nhất thời trở thành nhiều khe rãnh rải rác khắp nơi, nhưng không có bất luận kẻ nào đồng tình tiến lên an ủi.
Tô Noãn nhìn mẹ Cố một mình kêu khóc, liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành, anh ta chỉ là đứng ở nơi đó cau mày, khi anh ta nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm thì Doãn Thuỵ Hàm chỉ là miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, vốn nhờ đau đớn mà siết chặt chân mày.
“Cố Lăng Thành, anh tin lời mẹ anh nói, tôi lừa gạt bà ấy nói tôi mang thai sao? Hay là tin tưởng lời tôi nói, mẹ anh ở trong này trợn tròn mắt nói lời bịa đặt?”
Doãn Thuỵ Hàm khẩu khí sớm đã không còn nghe thấy cung kính đối với mẹ Cố như lúc ban đầu, ngược lại là ý tứ hàm xúc khinh miệt trào phúng hơn, Cố Lăng Thành thâm vị nhìn chằm chằm cô vài giây, liền chuyển ánh mắt nhìn mẹ Cố, ánh mắt tinh nhuệ kia làm cho thân thể mẹ Cố run lên.
Mẹ Cố biết đứa con này của mình không phải là lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe theo bà, từ nhỏ nó đã có chủ kiến của riêng mình, đối với thời điểm nghe lời bà nói đã ít càng thêm ít, hiện giờ bị Doãn Thuỵ Hàm nguỵ biện một cái, con trai tự nhiên lại muốn hoài nghi bà gây chuyện.
“Cái thứ không biết xấu hổ mày! Mày còn không biết xấu hổ! Chỉ việc thân thể mày không mang được trứng, làm sao xứng đôi dược với A Thành chúng tao, làm con dâu Cố gia chúng tao! Tao nhất định sẽ khiến cho A Thành nhà tao bỏ đi cái thứ phụ nữ nát vụn như mày!”
Doãn Thuỵ Hàm bị mẹ Cố như vậy nhục nhã một hơi, giận quá hoá cười, cũng không muốn giả bộ thục nữ tao nhã gì nữa, giãy khỏi nâng đỡ của y tá, liếc xéo mẹ Cố: “Xứng đôi, tôi không xứng cũng không cần bà tới nói, nhất là một bà lão quê mùa cái gì cũng không hiểu, có tư cách gì ở đây khoa tay múa chân, chỉ biết làm cho mất mặt xấu hổ thôi!”
Mẹ Cố bị Doãn Thuỵ Hàm xem thường như vậy dừng lại châm chọc, mặt lập tức liền đỏ lên, cũng không quản nằm trên mặt đất kêu gào, nhân lúc bảo vệ không chú ý, nhanh như chớp bò dậy, nhảy xếch đối với Doãn Thuỵ Hàm mắng to: “Mày chờ đi, một ngày tao còn ở đây, tao sẽ không để cho mày tiếp tục câu dẫn dụ dỗ A Thành chúng tao!”
“A, bản thân tôi cảm thấy bà nên đi tiêm một mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại đi, đỡ phải gặp người liền cắn.”
“Mày mày mày…”
Ngón tay béo lùn chắc nịch của mẹ Cố chỉ vào Doãn Thuỵ Hàm, nửa ngày nói không ra lời.
Cố Lăng Thành nhìn hai người đàn bà mắng nhau, đã sớm đen mặt, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt cũng càng phát ra lãnh chấp, không có thiên vị ai, mà Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn giống như là người ngoài cuộc đứng nhìn, không có bất kỳ cảm tưởng.
Đúng lúc này, trên hành lang có hai vị mặc đồ cảnh sát nhân dân đang tiến lại đây, bọn họ nhìn lướt qua từng người trên hành lang, cố ý nhìn nhiều lần mẹ Cố hung thần ác sát kia, sau đó mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi là vị nào báo công an nói ở đây có người tập kích quan chức cao cấp quốc gia?”
Tô Noãn nhìn thấy cảnh sát tới trong chốc lát có chút sững sờ, nghe thấy cảnh sát hỏi liền quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Hoằng, cô còn tưởng vửa rồi Lục Cảnh Hoằng nói báo cảnh sát là muốn doạ mẹ Cố, không ngờ tới lại là sự thật.
“Là tôi.”
Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nói ra hai chữ, hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái, liền đi tới, muốn hỏi chút vấn đề liên quan hơn nữa dẫn người bị tình nghi đi, mẹ Cố bên kia sớm đã sợ tới mức hai chân vô lực, trốn ở phía sau Cố Lăng Thành, dò đầu hướng cảnh sát run giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi không có tập kích, các cậu không thể vu oan người tốt a, A Thành à, con giúp mẹ nói với đồng chí cảnh sát, đừng để cho bọn họ mang mẹ đi!”
Cố Lăng Thành liếc mắt nhìn mẹ Cố dáng vẻ khủng hoảng, ngược lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt bình tĩnh, Lục Cảnh Hoằng ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố, không cho bà cơ hội trốn tránh: “Cố lão phu nhân, làm người không thể không hiền hậu như vậy, bà nhục mạ Tô tiểu thư rõ ràng như ban ngày, tuỳ tiện tìm đại một người ở tầng lầu này đều có thể đại khái kể ra sự tình, nếu cần thiết tôi không ngại gọi người Lục gia làm chứng.”
Lục Cảnh Hoằng nói đến hai chữ “Lục gia”, trong mắt hai vị cảnh sát thế nhưng loé lên, Lục gia, ở thành phố A Lục gia có quyền thế chỉ có thể là một gia tộc trong quân khu đại viện kia, không phải người bình thường nào cũng có thể đắc tội nổi.
“Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc nhẫn vàng trên ngón tay trái thứ ba của bà, còn lưu lại một ít da, đồng chí cảnh sát có thể lấy về xét nghiệm, kết quả kiểm tra hoàn toàn có thể chứng minh vị Cố lão phu nhân này vừa rồi có đối với người khác tiến hành vũ lực tập kích, về phần thương thế như thế nào, tôi sẽ cho pháp y tiến hành kiểm nghiệm vết thương.”
Mẹ Cố bị Lục Cảnh Hoằng lưu loát liên tục nói xong sửng sốt một chút, miệng thoa son môi run rẩy, chỉ có thể bất lực nắm chặt ống tay áo con trai bảo bối, sau đó khiếp đảm nhìn gương mặt nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng.
“Trong nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, ít nhất bà đã phạm tội phỉ báng, phạm tội cố ý gây thương tích, phạm tội quấy nhiễu trật tự công cộng, tôi có thể mời luật sư vốn giỏi nhất tới kiện cáo vụ này, ba tội cũng phạt, Cố lão phu nhân không cần lo lắng có thể an tâm nửa đời sau của mình ở trong ngục.”
“Giam… Ngục giam…?”
Mẹ Cố nhất thời cứng nhắc, cái nơi gọi là ngục giam ở trong lòng phụ nữ thôn quê, chính là cái nơi ăn tươi nuốt sống, đi vào cũng đừng nghĩ đi ra, bà cơ hồ không thể tưởng tượng được bộ dạng của bà khi trở ra.
Mẹ Cố da đầu tê dại một hồi, bà trộm đánh giá Lục Cảnh Hoằng nửa ngày, rốt cuộc hiểu được cái người thanh niên xinh đẹp này không có chút ý tứ đùa giỡn nào với bà, vì thế đưa tay sạch sẽ kéo kéo Cố Lăng Thành.
Cố Lăng Thành sắc mặt cũng không được khá lắm, mẹ Cố làm mấy chuyện kia anh cũng không thay đổi được, nếu như là người khác anh còn có thể sống chết mặc bây mà nghĩ biện pháp, nhưng đối phương lại là Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng đối nghịch với anh bất cứ nơi đâu.
Cố Lăng Thành mím môi cái gì cũng không nói, điều này thế nhưng doạ sợ mẹ Cố, hai bàn tay đen cùng nhau túm lấy tay áo Cố Lăng Thành, thấp giọng cầu xin: “Con trai này! Mẹ… Mẹ có chút không thoải mái, muốn về nhà ngủ…”
Đây là tín hiệu mẹ Cố nghĩ muốn chuồn đi, nói xong cũng không quản Cố Lăng Thành có phản ứng gì, buông tay Cố Lăng Thành ra, nhanh như chớp chạy ra ngoài, chính là còn chạy chưa được hai bước, đã bị bảo vệ ngăn cản đường đi.
Mẹ Cố bị Lục Cảnh Hoằng đe doạ một trận như vậy đã sớm không còn bao nhiêu can đảm, bây giờ lại bị mấy người đàn ông cao lớn vây quanh, lập tức sợ tới mức ngã ngồi dưới đất, đảo đôi mắt muốn giả bộ ngất đi.
Doãn Thuỵ Hàm lãnh trào cười nhạo một tiếng, cũng không có hăng hái đi nhìn nữa, nói mấy câu với y tá, liền được đỡ đi gặp bác sĩ, trước khi xoay người trầm mặc nhìn Cố Lăng Thành.
Cố Lăng Thành hầu kết lên xuống vài cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, bàn tay đặt ở sau lưng anh hung hăng siết chặt, thoáng hiện một nét cười chứa ở khoé miệng, ánh mắt lạnh thấu xương mà lãnh khốc.
Tô Noãn đứng ở bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, còn cách một khoảng cách, lại thấy rõ trong mắt Cố Lăng Thành là không cam tâm. Đúng vậy, anh ta như thế nào sẽ cam tâm, cứ như vậy khuất phục ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng, nhưng mà ở trước mặt cường quyền, kết cục của việc không cúi đầu sẽ là cái gì đây?
“Cố phó thị trưởng cho rằng tôi vu khống cụ nhà sao?”
Lục Cảnh Hoằng cười cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng vui vẻ, anh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Lăng Thành, nói thêm: “Nhất thời tôi đổi ý rồi, so với việc đưa người không biết hối cải vào ngục giam, gây nguy hiểm cho người khác, chẳng thà như vậy tha cho bà ta, để bà ta ở nhà hưởng thụ thiên luân chi nhạc cho tốt vào.”
Thiên luân chi nhạc? Để một mẹ Cố có tính cách như vậy ở bên cạnh Cố Lăng Thành và Doãn Thuỵ Hàm, ngoài ra còn có thêm một vị Doãn phu nhân, có thể nói ba người đàn bà thành cái chợ, Cố gia từ nay về sau chỉ sợ vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh đi?
Lục Cảnh Hoằng không khỏi cũng có một chút quá đen tối, Tô Noãn nín cười nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, chỉ thấy anh lấy từ trong túi âu phục ra một tờ chi phiếu, hai ngón tay thon dài cầm đưa tới trước mặt Cố Lăng Thành, thản nhiên nói: “Số tiền do chính anh điền, coi như là phí trả cho anh những năm kia vất vả chiếu cố Noãn Nhi, từ nay về sau các người không còn liên quan gì nhau nữa.”