Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 92 : Mãi mãi ở bên nhau

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Edit: Hiểu Đồng



Beta: Tuyết Ảnh Nhi



Tô Noãn hơi xoắn chặt hai tay, cô chờ đợi Lục Cảnh Hoằng hoặc xấu hổ hoặc mặt lạnh tanh trả lời, càng hỏng bét hơn chính là cô nghe thấy âm thanh tiếng nước phun, sau đó là anh cố gắng áp chế tiếng ho khan, Lục Cảnh Hoằng làm như phản ứng như thế mới thích hợp.



Kết quả cô không thể không đánh giá lại hiểu biết của mình đối với Lục Cảnh Hoằng.



Bởi vì anh ngẩng đầu cười, rất nhanh trên khuôn mặt vốn có chút sa sút tinh thần, trầm tư giống như gật gật đầu, sau đó giống như tràn ngập chờ mong nhìn cô:



“Đề nghị không tệ, vậy chúng ta cùng nhau chụp đi!”



Tô Noãn toàn bộ lời nói trong nháy mắt nghẹn lại, cô chỉ là ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng đứng lên, anh đưa tay về phía cô, lôi kéo cô, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nói cho cô biết, cô đã không còn cơ hội để thay đổi ý định.



Sau đó cô quên mất mình như thế nào ngồi trên xe Lục Cảnh Hoằng, làm như thế nào đi theo anh về nơi ở của anh ở kinh thành, cũng không nhớ rõ mình như thế nào đứng ở trên mảnh đất này, cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình.



Không biết là thấp thỏm bởi vì lo lắng hay là bởi vì kích động hờ mong.



Giống như cô đã từng thấy qua một tình tiết trong một bộ phim cũ nào đó, mặc dù cô đã không còn nhớ rõ lời thoại của nó, nhưng cô thuỷ chung đối với hình ảnh dưới ánh sao kia vẫn còn nhớ rõ, cũng khát vọng đưa nó vào trong tác phẩm.



Lục Cảnh Hoằng đưa lưng về phía cô, rất thản nhiên cởi xuống áo khoác của tây trang, cô mặt đỏ tai hồng chỉ có thể nhìn anh dùng ngón tay cởi bỏ nút áo sơ mi, từng chút, chậm rãi, cởi ra áo sơ mi, lộ ra đồi ngực gầy gò trắng nõn.



Khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, thân không mảnh vải xoay người, đứng trên một gò đất phía sau vườn hoa, quay về phía cô trưng ra vẻ mặt cười mà như không cười thì Tô Noãn không nhịn được nuốt nước miếng, cảm giác một luồng nhiệt lưu hướng đại não lao tới.



Giá để máy ảnh Hasu H3DII-39MS của Lê Sùng Sâm đã để sẵn trên cỏ, sau đó dưới bầu trời sao sáng như kim cương thạch tinh, cô sững sờ nhìn vẻ xinh đẹp kia, thân thể thẳng thắn thành khẩn, cùng linh hồn ngây thơ, nguyên thủy. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



Lục Cảnh Hoằng, có được xem là một kỳ tích trên thế giới này không?



“Thời tiết rất lạnh.”



“Ừ.”



Lục Cảnh Hoằng ngữ khí có chút nghiêm túc, Tô Noãn lại đột nhiên cười ra tiếng, cô đứng bên cạnh máy ảnh, đồng ý gật đầu, giống như có lẽ đã quên chính mình đã đồng ý điều kiện cùng chụp với anh.



“Vậy em còn không qua đây?”



Lục Cảnh Hoằng châm mày đã muốn xoắn lại, mắt thấy anh có xu thế cúi người nhặt lấy quần áo trên mặt đất, Tô Noãn cắn môi, cuối cùng vẫn là quyết dịnh vì nghệ thuật hiến thân, trước khi anh đổi ý, đã di về phía anh.



Tô Noãn khống chế hô hấp của mình, cố gắng giữ vững trấn định, đứng ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng, dưới ánh mắt trong veo thâm thuý của anh, chậm rãi cởi quần áo trên người mình.



Màn đêm đen kịt, sạch sẽ giống như trẻ con mới sinh.



Hai người đều hơi có chút khẩn trương, cho dù là Lục Cảnh Hoằng, cũng bỗng nhiên không biết phải nói gì, chỉ là vội ho một tiếng, tìm không được thản nhiên tự nhiên lúc trước, nhưng chung quy so với Tô Noãn tốt hơn không ít.



Tô Noãn hô hấp khẩn trương rối loạn, một tay bắt lấy cánh tay kia, không có ngẩng đầu, như thế này cảm giác hoàn toàn bại lộ, làm cho cô không có chỗ dựa, mất đi toàn bộ cảm giác an toàn.



Cảm giác yếu ớt giống như nước lũ tràn ngập toàn thân, khiến cho cô kìm lòng không đậu hơi hơi run rẩy, sau đó một cỗ ấm áp nắm lấy mu bàn tay cô, cũng ngăn trở cỏ dại lan tràn trong khoảng trống cô đơn trong lòng cô.



“Em rất đẹp.”



Âm thanh thản nhiên nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng truyền đến, Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn anh, mỉm cười:



“Anh cũng rất đẹp.”



Lục Cảnh Hoằng bên tai lặng lẽ bắt đầu đỏ lên.



“Chúng ta còn có ba giây đồng hồ.”



“Ừm… có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút.”




Bàn tay của Niếp Hiểu Dĩnh rốt cuộc cũng dừng lại trên khuôn mặt đứa con gái mình yêu thương nhất, Tô Noãn nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy hai mẹ con nước mắt chảy xuôi trên mặt, nhưng mà đối thoại của bọn họ chỉ là làm cho cô trống rỗng cười cười.



Cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô giống như đã sớm đoán được kết quả là như vậy.



Ninh Nhi rất tốt đẹp, nên tiếp tục sống, chỉ là dưới cái nhìn của Niếp Hiểu Dĩnh, sinh mệnh của cô là có thể bị tước đoạt sao?



Tô Noãn khó khăn đứng vững thân thể, quay lưng lại, nhìn thấy Cù Dịch Minh, ông muốn nói lại thôi, Tô Noãn chỉ là lặng lẽ nở nụ cười một chút, lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó run run rẩy rẩy tập tễnh rời đi.



Nếu là như vậy, cô cũng không cần tiếp tục vì dã tâm của mình mà thấy áy náy, ba nói không sai, vận mệnh vốn không công bằng, nếu muốn có được công bằng, trước hết phải có được quyền lực.



————–



Tô Noãn không ngờ tới buổi chiều sẽ nhận được điện thoại của Lục lão gia, nằm ngoài dự kiến của cô, khi nghe ông lão hắng giọng nói gửi chút đồ cho cô, kêu cô phải đi đến Nam kinh thành lấy, quá giờ không đợi.



Mặc dù cô rất hoài nghi tại sao đồ vật lại được gửi đến trạm cao tốc, nhưng bởi vị Lục lão gia ở đầu kia điện thoại ý vị cường điệu, Tô Noãn không có cách nào hơn, đành phải xin nghỉ vội vàng lái xe chạy tới.



Tô Noãn thể lực vẫn chưa hồi phục, trước khi cô đi đã uống một ly nước nóng bổ sung năng lượng, cô vừa xuống xe, còn chưa có bắt đầu vào trạm phía nam, liền nhìn thấy dưới cây đại thụ xum xuê ven đường phía nam, hai người đang đứng gác tay.



Hay là, nói chính xác hơn là, hai người một lớn một nhỏ.



Tô Noãn lập tức đứng vững, cảm thấy tấm lưng kia nhìn cực kỳ quen mắt, không khỏi đến gần vài bước, một đôi mắt phượng trợn to nhìn thật lâu, khoé mắt đột nhiên vừa kéo: thì ra đây chính là “đồ vật” được gửi tới! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)



Tô Noãn từ từ đến gần, có lẽ là nghe được động tĩnh, đạo bóng dáng nhỏ bé kia dẫn đầu xoay người lại, sau đó Tô Noãn mới phát hiện ra phong cách ăn mặc của hai người này, nhịn không được bật cười một cái.



Hai ông cháu này nên nói là mặc quần áo dành cho ba mẹ và con, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, kính mát đeo ltrên sóng mũi, tay phải hai người cầm cần câu một lớn một nhỏ, hai bên cũng chia nhau cầm theo thùng nước một lớn một nhỏ, muốn có bao nhiêu thần khí thì có bấy nhiêu thần khí, chỉ là hai ông cháu như vậy càng giống như là đi ra ngoài câu cá, tại sao lại đến kinh thành này?



Đậu Đậu dùng ngón tay núc ních thịt gỡ xuống mắt kính nhỏ, một đôi mắt to đen như nho nhanh như chớp đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Tô Noãn, nheo mắt lại mấy lần nhìn rõ hơn, mới lớn tiếng hô:



“Noãn Noãn của con, con ở đây này!”



Nhìn Đậu Đậu nhiệt tình hươ tay gọi, Tô Noãn vẫn là bước nhanh đi tới, Đậu Đậu liền bổ nhào chạy tới, hai cánh tay củ cải gắt gao ôm lấy hai chân Tô Noãn, giương lên khuôn mặt trái táo trơn mịn ai oán nói:



“Noãn Noãn của con, Đậu Đậu nhớ dì muốn chết! Ừm, dì có nhớ con hay không hả?”



Tô Noãn ngồi xổm người xuống, vuốt cái nón lưỡi trai của Đậu Đậu, xoa bóp hai má trơn mịn kia, thả mềm giọng nói:



“À, mới vừa rồi có nghĩ tới a, có đều thật sự không ngờ tới, tham mưu trưởng tự đóng gói mình và Đậu Đậu gửi qua đường bưu điện đã tới.”



“Sao hả, tự chúng tôi đóng gói gửi qua bưu điện không được sao?”



Vốn đang đứng giả bộ trầm tư Lục lão gia một tiếng bá đạo xoay người lại, đôi mắt hổ trợn tròn, hé ra khuôn mặt đen so với đáy nồi chỉ có hơn chứ không kém, Tô Noãn sợ tới mức lui về phía sau, xém chút nữa té ngã.



“Tham mưu trưởng lỗ tai thật thính, có thể đi làm Thuận Phong Nhĩ* á!”



*Ý chỉ người lỗ tai cực thính, trong Bảng Phong Thần có đề cập tới nhân vật này.



Lục lão gia này là không thèm khen, Tô Noãn thuận miệng bịa một câu khiến cho Lục lão gia có cảm giác thành tựu thật lớn, lộ ra khuôn mặt đen cũng có chút không nhịn được, hắng giọng một cái, chân mày rậm nhướng lên, dùng cằm chỉ chỉ cái hộp bên cạnh cái cây:



“Trong đó là cá trích đồng ta đặc biệt cố ý đem tới cho con bồi bổ cơ thể, cầm lấy đi.”



“Vâng,” Tô Noãn thấy Lục lão gia không có dấu hiệu tức giận, cũng không khỏi thả lỏng thần kinh, ngồi xổm xuống mở hộp ra, quả nhiên là cá trích vẫn còn động đậy ở trong nước, liền xoay người cười thuận theo vẻ mặt của lão gia tử nói:



“Thật ra ông không cần tự mình vất vả đưa tới như vậy, để cho ông mệt nhọc như vậy, con cũng không biết làm sao để cảm ơn ông?”



Lời nói này làm cho lão gia nheo lại đôi mắt hổ, vui nha vui nha, trong lòng vô cùng vui mừng, ngoài miệng lại một phen oán giận:



“Phụ nữ các cô thật là phiền toái, tới trạm phía Nam cũng lâu như vậy, thật sự lãng phí thời gian của tôi, còn không mau, ngồi xe mấy giờ đồng hồ, xương cốt của tôi đều rã rời hết rồi, đưa tôi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”