Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 93 : Em vẫn luôn ở đây
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Tô Noãn đã có chút hiểu rõ về tính khí của Lục lão gia, cũng không bởi vì lời nói tức giận của ông mà không vui, lão già này xưa nay ngoài miệng không thích chịu thua, nhưng trong lòng so với ai khác đều vui vẻ, Tô Noãn đứng lên:
“Ừm, tham mưu trưởng và Đậu Đậu ở đây chờ một chút, con đi lái xe lại đây, đúng rồi, hình như hôm nay Lục Cảnh Hoằng có đi bộ ngoại giao, lát nữa con sẽ điện thoại cho anh ấy.”
Tô Noãn thốt ra lời này, thân thể Lục lão gia đột nhiên cứng đờ, mắt thấy Tô Noãn xoay người muốn đi, lập tức một phen gọi Tô Noãn lại, cau mày hừ hừ nói:
“Tìm hỗn tiểu tử kia làm chi, tôi là đem cá tới cho cô, cô không muốn đón tiếp chúng tôi lập tức đi ngay, không cần đem hai ông cháu tôi sang cho người khác.”
Tô Noãn nhất thời bị Lục lão gia nói đến ngượng ngùng, thật ra là cô không có ý này, Lục lão gia cố tình quay đầu đi không nhìn cô, cô chỉ đành cúi đầu nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu đang ngước khuôn mặt ngây thơ trắng nõn như tờ giấy nhìn cô.
Điều này đối với hai ông cháu đúng thật là kẻ dở hơi, tuy rằng Lục lão gia hơi cậy mạnh một chút, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ làm cho buổi chiều của cô vốn nhạt nhẽo vô vị đã tràn ngập vui vẻ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chỉ là trên mặt Tô Noãn vừa lộ ra một nụ cười, xuất phát từ nội tâm vui vẻ, lại nghe thấy Lục lão gia nói:
“Cười cái gì mà cười, nghiêm túc một chút, việc chúng tôi đến Kinh thành, ăn mặc, ở, đi lại tất nhiên cô là chủ nhà phải an bài, điều này xuất phát từ lễ phép cơ bản, làm vợ của thằng Út, tuy rằng không có yêu cầu gì nhiều, nhưng tư tưởng kính già yêu trẻ phải biết hay là muốn tôi dạy cho cô. Đúng rồi, những lời này là Đậu Đậu mới vừa rồi ở trên xe phàn nàn với tôi, còn cứ luôn lôi kéo tôi kêu tôi nhất định truyền đạt tới cho cô, đừng cho rằng do tôi quá rảnh rỗi nên cố ý nói như vậy là khó dễ cô.”
Nụ cười vốn gần như rực rỡ của Tô Noãn đông cứng lại trước mấy lời này, nhìn bộ dạng đúng lý hợp tình của Lục lão gia, trong lòng thầm nghĩ, ông lão này quả nhiên là con cua, không nói lời ngang ngược như vậy hình như sẽ không thấy thoải mái, liều chết cũng sĩ diện.
Đậu Đậu bị chỉ mặt gọi tên vẻ mặt hiển nhiên mờ mịt, nghe không hiểu ông nội của mình đang nói từ ngữ ngoài hành tinh gì, đến nỗi khi ông nội đem lời cuối cùng đổ lên trên đầu nó, Đậu Đậu lại càng uỷ thêm vô tội, vừa định giải thích với Tô Noãn, bị Lục lão gia trừng mắt liếc một cái, Đậu Đậu đành phải quệt mồm ai oán cúi đầu.
Tô Noãn cũng không so đo với Lục lão gia, bất đắc dĩ mang theo nụ cười đi mở xe, lại thấy một nhân viên đường sắt đi về phía bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn về phía một già một trẻ sau lưng Tô Noãn, quyết định tiến hành nói chuyện với Tô Noãn:
“Tiểu thư, bên trong xe còn có một con Báo Đen nhỏ, hy vọng cô nhanh chóng đi xử lý, bằng không chúng tôi chỉ có thể bàn giao cho hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã xử lý con Báo Đen này.”
“Báo Đen?”
Tô Noãn cho là mình nghe lầm, lập lại hai từ then chốt kia, nhân viên công tác cho cô đáp án khẳng định, thuận tiện dùng cằm chỉ chỉ về phía Lục lão gia sau lưng Tô Noãn:
“Đúng vậy a, không phải là đi theo ông lão kia lên tàu cao tốc thử nghiệm từ thành phố A đến Kinh thành tới sao?”
*Hai món tượng trưng cho sự may mắn.
Tô Noãn ngẩng ra, nhưng lập tức hiểu rõ ý tứ, cô nhìn Lục Cảnh Hoằng thỉnh thoảng lạnh như băng, trên mặt không có biểu cảm gì, không khỏi hiếu kỳ có phải là đã xảy ra đột biến gen hay không, nhất thời nhịn không được, cười đến nằm ở trên vai anh.
Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, hơi nghiêng đầu, nhìn người trên vai cười to, nâng lên đầu ngón tay xẹt qua gương mặt cô, không hẹn mà ngẩng mặt lên, nhìn thấy bên cạnh cửa phòng bếp hai cái đầu cùng chụm vào một chỗ, ánh mắt nhíu lại.
Một già một trẻ kia ghé vào cạnh cửa, tâm tự vụn trộm rình coi, len lén nhìn quanh quất bên trong, nhìn thấy bị bộ mặt lạnh lùng hung thần kia bắt quả tang, ngượng ngùng dời ánh mắt đi, lập tức biết điều rụt trở về.
“Tại sao dùng ánh mắt như thế nhìn ngoài cửa?”
Tô Noãn vừa hỏi vừa muốn quay đầu, Lục Cảnh Hoằng đè đầu của cô lại, không cho cô nhìn thấy tình huống ngoài cửa, đầu ngón tay cảm thụ độ ấm thuộc về cô, ấp úng nói:
“Không có gì, chỉ là phòng này hàng năm không có người ở, khó tránh khỏi có vài con chuột, ngày mai kêu thợ làm thêm giờ đến dọn dẹp sạch sẽ, phun thuốc diệt chuột.”
Tô Noãn từ vẻ mặt rầu rĩ không vui của Lục Cảnh Hoằng nhìn ra chút gì đó, nhưng không có vạch trần, chỉ gật đầu hé miệng cười, trên tay của cô còn dính mùi thơm mát của dưa Cáp Mật, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái làm cho anh kìm lòng không đậu ôm chặt cô:
“Khi nào thì dọn đến ở cùng với anh đây?”
“Anh không phải muốn đi Pháp sao? Nếu bây giờ em dọn đến, sẽ rất không tiện, thật đáng tiếc, khi đó không thể hầu ở bên cạnh anh.”
Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt thanh lệ của cô, nâng tay lên sờ soạng cái đầu Lê Hoa đã nhuộm trở lại màu đen.
“Không, em vẫn luôn ở đây.” Ở trong lòng của anh…
“Ừ, có lẽ khoảng cách nảy sinh sẽ làm cho mỗi khi chúng ta nói chuyện với nhau trở nên chân thật hơn,” cô gật gật đầu, mang theo tiếng cười nhẹ nhàng, hôn anh một cái, sau đó từ bồn rửa trượt xuống, một lần nữa cầm lấy dao gọt trái cây:
“Em phải làm việc đây, em nhất định phải cắt cho được quả dưa Cáp Mật đáng giận kia.”
Giọng điệu của cô giống như một đứa bé. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lục Cảnh Hoằng đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô nghiêm túc điều khiển thanh dao không biết dùng kia, lông mi thon dài của cô không chỗ vụt sáng, anh không dám quấy rầy cô, chỉ là lẳng lặng đứng bên cạnh bầu bạn.
Nhưng mà, lập tức trong khoảnh khoắc đó, trong tim của anh như muốn hạ quyết tâm nào đó, con người dù sao cuối cùng cũng sẽ có lúc hối hận muốn đi cứu vãn tiếc nuối, mà tiếc nuối của anh, anh không muốn làm cho nó thực trở thành tiếc nuối…