Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 25 : Hạ, thật độc ác!

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


- Hạ..... - cuối cùng gương mặt đó cũng xuất hiện thật hiền hòa, thật rạng rỡ



- Tôi thích cậu.........tôi thích cậu..... - Nhật Hạ nhắm chặt mắt run rẩy thốt lên những lời nói từ tận sâu trong lòng lạnh lẽo của nó



- Hạ..... - Dương Phong thững thờ nhìn nó. Nhật Hạ của hắn thật là yếu ớt, thật là.....tội nghiệp. Sao số phận cứ phải chia cắt tụi hắn như vậy. Người người hối hả lên tàu nhưng đâu đó không gian tồn tại chỉ có 2 người đang nuối tiếc nhau......nhớ nhung nhau.....và thích nhau....cho dù là rất muộn



- Tôi thích cậu.....mặc dù sau khi trở về, sẽ có thể là cậu hoặc cũng chính là tôi thay lòng nhưng mà.....tôi vẫn sẽ nói.....tôi thích cậu....tôi..... - Nhật Hạ run rẩy, nó rất sợ, rất sợ cái khoảnh khắc phải rời xa hắn, bất giác khóe mắt trở nên ươn ướt



Bộp......Dương Phong nhanh như cắt ghì chặt nó vào trong lòng. Nước mắt hắn thấm hết cả áo của nó nhưng tuyệt nhiên hắn không hề nấc thành tiếng. Bởi vì.....đây không phải là khóc vì sợ hãi, đau đớn.....mà là.....khóc vì hạnh phúc. Để hơi ấm của hắn truyền sang cho nó, để cho Nhật Hạ mãi mãi ghi nhớ cơ thể của hắn, mãi mãi cũng không được quên, mãi mãi không được thay lòng. Nhật Hạ ngửa đầu lên trời, mặc cho hắn tùy tiện siết chặt cơ thể, nó đang cố nén lại những vật thể yếu đuối chỉ chực trào ra. Tuổi trẻ thật là dễ xúc động, dễ khóc, dễ cười, cũng rất dễ yêu......



- Mình yêu cậu, Hạ.....mình yêu cậu......mình yêu cậu nhiều lắm.....bây giờ cũng vậy......sau này cũng vậy......mãi mãi là vậy.... - Nhật Hạ không dám hy vọng gì nhiều vào lời nói của hắn nhưng mà.....nó rất vui......rất vui vì hắn nói như vậy - khi nhận được tin nhắn của cậu.....mình không dám hy vọng gì nhiều......nhưng thật sự.....mình đã sướng phát điên.......



Những lời thỏ thẻ vô cùng ngọt ngào của hắn làm tim nó ngày càng xốn xan. Bây giờ hắn yêu nó nhiều như vậy, sau này có lẽ sẽ hận nó càng nhiều hơn. Xin lỗi Dương Phong......nó giờ chỉ còn biết thầm nhủ những lời xin lỗi vô dụng. Dương Phong đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Không cưỡng đoạt, không viện lý do, không vô tình......mà là chủ động và công khai......và lần này nó cũng không từ chối, không phản đối.....mà đón lấy....Lần đầu tiên nó biết đau là thế nào, biết khóc vì 1 người là thế nào.....Nhờ hắn là nó có rất nhiều cái lần đầu tiên, nhưng chỉ sợ rằng sau này khó có thể có lần thứ 2



"Chuyến tàu từ.....đến......sắp khởi hành......đề nghị hành khách....."
- Cái thằng này, sống có 1 thân 1 mình à, lại vừa làm vừa học đến rã cả người. Mau mau tìm 1 cô nào để chăm đi, cũng đâu còn nhỏ nữa - bà lại ra vẻ cằn nhằn, không biết đây là lần thứ bao nhiêu bà giục hắn tìm bạn gái mặc dù chẳng phải là người thân của hắn, điều đó khiến trái tim hắn vô cùng ấm áp



- Vâng ạ, cháu sẽ tìm, sẽ tìm mà.....bà mau vào bếp làm tiếp bánh đi, mau lên ạ - Dương Phong mệt nhoài đẩy bà vào bếp. Hắn nằm sấp xuống bàn tính tiền, tranh thủ nghỉ ngơi 1 chút



Hắc xì.....Dương Phong khịt khịt mũi, xuề xòa bẻ 1 viên thuốc cảm trong vỉ bỏ vào miệng rồi tu nước ừng ực. Hắn còn phải xem lại mấy công thức và nguyên liệu làm bánh mứt xoài để ngày mai đi học nữa, không thể để bị đau được, hắn đã tập làm cái này mấy ngày nay rồi. Dương Phong lết người lên lầu, ngồi vào bàn, lật lật cuốn sổ ghi chú dày cộp của mình, từ từ ghi nhớ trong đầu



- Phong, em cảm hả? - cô giáo thấy hắn có vẻ hơi đuối thì hỏi, bởi vì bình thường hắn rất hăng hái, nhiệt tình, đột nhiên hôm nay lại như có mây đen trên đầu



- Em.....không sao ạ - hắn cười nhạt rồi bỏ bánh vào lò nướng, xoay nút. Cuối cùng cũng xong rồi, Dương Phong thở dài nhẹ nhõm, rút cái găng tay màu hồng hoa trắng li ti bỏ lên bếp, lấy cái ghế nhỏ ngồi chờ cho bánh chín



- Đừng có cố quá, bánh thì phải làm bằng tấm lòng và trong trạng thái tốt nhất thì mới ngon được



- Dạ! - hắn thấy cô nói rất đúng, đợi khi bánh chín, hắn cũng muốn thưởng thức thành quả của mình