Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài
Chương 10 :
Ngày đăng: 12:28 19/04/20
“Chào buổi sáng!” Một lần nữa, Phương Thụy lại mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở nhà ga.
Khó tin chính là, thần sắc Lôi Khiếu hôm nay cũng không tốt lắm.
“Hôm qua…”
“Hôm qua…” Hai người đồng thanh nói.
“Cái kia, anh nói trước đi…” Phương Thụy ngượng ngùng gãi đầu.
Lôi Khiếu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Hôm qua cậu đi cùng bạn gái sao?”
“A?” Phương Thụy vốn đang ngáp một cái chợt khựng lại, miệng mở lớn, một chút phong độ cũng không có, hỏi. “Anh nói gì? Bạn gái?”
“Đúng vậy, hôm qua lúc tôi gọi cho cậu…”
“A ha ha, anh nhầm rồi, con bé đó là em gái tôi.” Phương Thụy cười nói. “Em gái tôi lên thăm, hôm qua ngủ lại nhà tôi một đêm.”
“Vậy sao!” Lôi Khiếu như trút được gánh nặng bật cười.
“Lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau.” Phương Thụy cười tủm tỉm nói.
“Được.” Chỉ cần là người thân của Phương Thụy, anh sẽ không từ chối.
“Hôm qua anh gọi tôi có việc gì không?” Phương Thụy lại được Lôi Khiếu che chở trong góc, hai người thấp giọng nói chuyện.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi phải đi miền Nam hai ngày, muốn mời cậu ăn cơm.”
“A nhắc mới nhớ, anh từng nói chúng ta sẽ trao đổi cơm trưa!” Phương Thụy ngẩng đầu, cười nói.
“Vậy, trưa cậu muốn ăn gì?”
“Được chọn sao?” Phương Thụy chớp mắt.
“Đương nhiên.”
“Ưm… ăn gì đây? Tôm hùm?”
“Được.” Lôi Khiếu đồng ý.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Phương Thụy ngượng ngùng cúi đầu, lỡ anh nghĩ cậu có công phu sư tử ngoạm thì sao (Ý em nó là ăn như rồng cuốn ấy, thật là ko biết edit làm sao mà =.=).
“Tôi nói thật mà.” Lôi Khiếu xoa đầu cậu, cười nói. “Như vậy, trưa nay gặp nhau nhé.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh làm ở đâu.”
“Lôi Khiếu trầm ngâm một lúc lâu, nói. “Tiểu Thụy, nếu tôi nói tôi làm ở Ưng Dương, cậu có tức giận không?”
“A?” Phương Thụy kinh ngạc nhìn anh. “Thật sao? Anh cũng làm ở Ưng Dương?”
Lôi Khiếu gật đầu, hơi bất an nhìn Phương Thụy.
“Thật sao? Thật quá tốt! Hèn gì anh nói chúng ta có thể trao đổi bữa trưa!”
Phương Thụy không muốn đi, nhưng gần đây cậu thường bỏ rơi Trần Thiên Luân, lần này không thể không đi cùng hắn.
“Cứ nghĩ đến uống rượu là lại thấy khó chịu.” Phương Thụy oán giận nói.
“Lần này đi Pub hay KTV?”
“A? Hay là chia hai đường đi? Trưởng phòng?” Phương Thụy quay sang hỏi Đinh Thiếu Ngạn.
“Ừ. Mọi người cứ tự mình quyết định.”
“Thiên vương ca nhạc như tôi có thể nào không đi KTV sao?” Trần Thiên Luân hưng trí bừng bừng vỗ vai Phương Thụy. “Đi nào! Anh em ta cùng vui vẻ!”
“Trưởng, trưởng phòng thì sao?” Phương Thụy khó khăn quay đầu lại.
“Tôi đi cùng các cậu.” Đinh Thiếu Ngạn mỉm cười đuổi theo bọn họ.
Lúc ngồi xuống ghế lô, Phương Thụy như cũ lui vào trong góc, Đinh Thiếu Ngạn quan tâm đưa cho cậu một ly nước trái cây. “Hôm nay không mời rượu, cậu cứ tự nhiên đi.”
“Cảm ơn trưởng phòng.” Phương Thụy thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
“Hết giờ làm rồi thì không cần gọi tôi là trưởng phòng nữa.”
“Vậy… Đinh đại ca?”
“Được!” Trong mắt Đinh Thiếu Ngạn hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền biến mất không rõ. (Có ai ngửi thấy mùi nguy hiểm không?)
Phương Thụy không để ý, cầm cốc nước trái cây chậm rãi uống.
“Ê! Hai cái người kia!” Trần Thiên Luân đứng trên sân khấu hét lớn. “Đừng có ngồi trong góc thì thầm to nhỏ thế, đến đây hát đi!”
Mọi người lập tức ồn ào. “Đúng đúng! Đến đây hát đi!”
“Trưởng phòng Đinh! Phương Thụy! Lên hát đi!” Đã có hai cô gái tới tận nơi mời lên, Phương Thụy cùng Đinh Thiếu Ngạn nhìn nhau, không tình nguyện bị kéo lên sân khấu.
“Đến đây đến đây, chúng ta song ca!”
“Hát cái gì? Cậu chọn bài đi!”
“Ngày mai em muốn gả cho anh! Chính là bài này!”
“Hả?” Phương Thụy há hốc miệng. “Bài này tôi không hát!”
“Không hát cũng phải hát!” Trần Thiên Luân kiên quyết đưa mic cho cậu. “A Thụy, đêm nay mọi người có vui hay không đều tùy thuộc vào cậu đó.”
“Nhưng mà…” Cậu chắc chắn không hát được đâu.
“Không sao, tôi hát với cậu.” Đinh Thiếu Ngạn đặt tay lên vai Phương Thụy, cười nói. “Mọi người ủng hộ chúng tôi nhé.”
Dưới sân khấu mọi người huyên náo thành một đoàn, háo hức chờ mong màn “song ca tình cảm” của hai người. Phương Thụy cứng ngắc như tượng gỗ, ngây ngốc đứng trơ ra, miệng há hốc.
“Này! Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?”
***
“Cái kia, hôm nay thật sự rất cảm ơn Đinh đại ca.” Xe chậm rãi dừng lại dưới lầu nhà Phương Thụy. Cậu vừa tháo dây an toàn, vừa nói lời cảm ơn với Đinh Thiếu Ngạn.
“Không cần khách sáo, mọi người tụ tập vui vẻ thôi mà.”
Phương Thụy cười gượng, nếu không có Đinh Thiếu Ngạn ra tay giúp đỡ, hôm nay cậu chết chắc! “Tóm lại, vẫn thật cảm ơn anh.”
“Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy hôn tôi một cái đi.”
“Hả?” Phương Thụy đang mở cửa xe chợt cứng đờ. “Anh nói gì?”
“Tôi đùa thôi.” Đinh Thiếu Ngạn quay người sang nhéo lỗ tai cậu một cái.
Phương Thụy quay đầu, hơi xoay người. “Đùa kiểu này không vui chút nào.”
Đinh Thiếu Ngạn kề sát vào mặt cậu, hai người mặt đối mắt, đến hơi thở của nhau cũng cảm nhận được. “Như thế này thì sao?”
Phương Thụy sợ tới mức vội vàng lùi ra sau, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa sổ xe. “Tôi phải xuống xe!”
“A Thụy thật dễ thương.” Đinh Thiếu Ngạn trêu chọc nói. “Tốt lắm, cậu lên nhà nghỉ ngơi đi.”
“Trưởng, trưởng phòng, hẹn gặp lại.” Phương Thụy đang vô cùng hoang mang rối loạn, vẫy tay thật mạnh chào Đinh Thiếu Ngạn.
Đến khi chiếc xe đi khuất, cậu mới nhẹ nhàng thở hắt. Vì cái gì gần đây luôn có người đùa cậu cái kiểu này? Đinh Thiếu Ngạn cũng vậy, mà Lôi Khiếu cũng thế…
Lôi Khiếu, đã một tuần nay không gặp anh rồi. Phương Thụy thở dài, xoay người định lên lầu.
“Nam nhân kia là ai?!” Một vòng tay vững chắc từ phía sau ôm trụ lấy cậu, thanh âm trầm thấp không giấu được nỗi tức giận.
“A?” Phương Thụy hoảng sợ, vội vàng giãy dụa. “Ai đó?”
“Tiểu Thụy, là tôi.” Thanh âm trầm thấp tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu.
Phương Thụy trong lòng vừa sợ hãi, nay lại vui mừng nói. “Lôi Khiếu?”
“Nam nhân kia là ai?” Vừa xuống máy bay Lôi Khiếu vội chạy tới nhà Phương Thụy, không ngờ lại chứng kiến hết một màn vừa rồi! Một nam nhân xa lạ dám hôn Tiểu Thụy! Ai dám động vào Tiểu Thụy của anh? (bao giờ đấy?) Lôi Khiếu thở hổn hển, gắt gao siết chặt Phương Thụy vào lòng. “Tiểu Thụy, nói!” (Bá đạo nha >//////<)
“Là đồng nghiệp thôi…” Không hiểu tại sao nam nhân lại bất an, Phương Thụy cố gắng đẩy Lôi Khiếu, xoay người hỏi. “Lôi Khiếu, anh sao vậy?”
“Đồng nghiệp lại có thể hôn cậu?” Ghen tuông đến hai mắt đỏ lên.
“Đâu có…”
Phương Thụy không kịp giải thích gì nhiều, một đôi môi cường ngạnh nóng rực đã ép xuống. Nam nhân gắt gao ôm chặt cậu vào lòng, môi đối môi, trong hành động không có lấy một điểm ôn nhu, chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Ngô…” Miệng bị khai mở, Phương Thụy muốn kháng nghị, mới hé miệng một chút, đầu lưỡi của nam nhân liền mạnh mẽ trượt vào. Mang theo nỗi tức giận, cái hôn cường ngạnh này dường như đã đánh chiếm hết cảm giác của Phương Thụy. Ban đầu còn tránh né, dần dần đầu lưỡi cũng hòa theo tiết tấu của nam nhân.
Thật choáng, trước mắt dường như có một trời sao lấp lánh. Đây là cảm giác khi hôn môi sao? Phương Thụy cảm thấy mình như say rồi, hai chân nhũn ra, cánh tay bất giác ôm lấy vai Lôi Khiếu.