Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:28 19/04/20


Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.



Phương Thụy muốn kéo chăn bông trùm qua đầu, nhưng cánh tay không biết bị cái gì đè lại, không nhấc lên được.



“Ưm?” Miễn cưỡng mở mắt, trước mặt là một mảng da thịt màu lúa mạch… Da thịt? Hả? Phương Thụy sợ tới mức hai mắt mở lớn, trước mắt quả thật là một mảng da thịt… Lôi Khiếu? Những ký ức cuồng loạn đêm qua dồn dập hiện về, mặt cậu trắng bệch, cả người luống cuống không biết làm sao. Làm rồi? Đêm qua thực đã làm rồi?



“Ôi…” Xấu hổ quá, cái người hôm qua ôm chặt Lôi Khiếu vặn vẹo quả thật là cậu sao? Mọi hình ảnh ập đến trong đầu, Phương Thụy xấu hổ ôm mặt.



Đêm qua sau một hồi mây mưa, hai người ôm nhau nặng nề mà ngủ. Dù ngủ say, Lôi Khiếu vẫn nắm chặt tay cậu. Tay vừa bị đẩy ra, anh liền tỉnh. Cho dù là lúc mới thức giấc đầu tóc không được chỉnh trang, Lôi Khiếu vẫn vô cùng anh tuấn.



Anh mở mắt ra, nhìn người đang nằm trong lòng mình. “Chào buổi sáng.”



“A?” Phương Thụy lắp bắp kinh hãi, theo thói quen đáp lại. “Chào buổi sáng.”



“Sao vậy? Ngại?” Lôi Khiếu khẽ vuốt hai má trắng mịn của cậu.



Ngay lập tức mặt Phương Thụy nóng bừng, cậu ngại ngùng quay đi.



“A…” Đau đớn từ dưới thân truyền đến, cậu nhịn không được rên rỉ.



“Vẫn còn đau sao?” Lôi Khiếu lo lắng hỏi. “Lại đây, anh xem xem.”



“Không cần!” Phương Thụy kéo chăn bông tự cuốn tròn mình lại như cái kén. Nơi đó làm sao có thể tùy tiện để anh xem, xấu hổ chết đi được!



Lôi Khiếu vỗ vỗ lên cái kén, đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng. “Nếu không thoải mái em phải nói ra đó.”



Phương Thụy gật đầu. “Em biết rồi.”



Hai người cùng nhau trải qua một buổi sáng yên bình.



Mỉm cười nhìn nhau không nói gì, mối quan hệ của họ lặng lẽ bước sang một giai đoạn mới.



***



Là người yêu a! Phương Thụy nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy thế giới như tràn ngập màu hồng, chỉ cần nghĩ đến anh là muốn mỉm cười, nhận được tin nhắn của anh thì sẽ vui vẻ, nhất là ban đêm quay cuồng trên giường, có thể nhìn thấy anh bị mình khiêu khích lộ ra bộ dáng như muốn ăn thịt người liền thấy hạnh phúc.



Như vậy, gọi là yêu đúng không?



Là người đàn ông của cậu, bạn trai của cậu.



Tưởng tượng như vậy, bước chân dường như nhẹ nhàng lâng lâng.



“Này!” Trên đường đi làm, Trần Thiên Luân từ phía sau xông tới. “Một mình cười ngu gì vậy?”



“Đâu có?” Phương Thụy vội sờ mặt.



“Còn nói không có? Nhìn cậu cười như hoa nở thế kia, nhất định có gì đó giấu tôi!”



“Thật sự không có mà!” Việc cậu và Lôi Khiếu yêu nhau, có đánh chết cậu cũng không nói.



“Này, chúng ta có phải là anh em tốt không hả?”
Anh ấy vẫn còn bận sao? Liệu Lôi Khiếu có đến đón… vị hoàng tử của anh không?



Phương Thụy tựa người vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.



Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân vững vàng từ hành lang truyền đến.



Phương Thụy yên lặng lắng nghe, xác định là người cậu chờ bấy lâu. Cậu mở mắt ra, quay đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ tựa thiên thần kia chậm rãi tiến về phía mình.



Phương Thụy ngồi yên trên ghế không động đậy, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi luyến tiếc rời khỏi.



Lôi Khiếu từ đằng sau vòng tay ôm lấy Phương Thụy, đôi môi không ngừng hôn lên tóc cậu. “Thụy, anh nhớ em.”



Phương Thụy cũng ngẩng đầu, nghênh đón một nụ hôn chan chứa biết bao nhung nhớ của anh. “Em cũng nhớ anh.”



Sau một nụ hôn dài, Phương Thụy khẽ cười hỏi. “Anh bảo đến đón hoàng tử của anh cơ mà? Sao chỉ có mình anh thế này?”



“Thụy.” Lôi Khiếu ôm lấy khuôn mặt cậu, nhẹ giọng hỏi. “Nếu anh có chuyện giấu em thì sao?”



Phương Thụy trầm ngâm một lúc lâu mới nói. “Chẳng lẽ anh bắt cá hai tay(1)?”



“Không, anh chỉ có một mình em.”



“Vậy là được rồi.”



Lôi Khiếu thở dài, kéo tay cậu. “Đi theo anh.”



Phương Thụy không hiểu lắm, vội vàng tắt đèn trong văn phòng, đi theo Lôi Khiếu ra hành lang.



Tới trước cửa thang máy chuyên dụng, Lôi Khiếu đưa tay nhấn nút, cửa liền mở ra.



Phương Thụy hơi giật mình, có thể mở được cửa thang máy chuyên dụng, chẳng lẽ Lôi Khiếu là thành viên Ban Quản Trị của Ưng Dương? Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn vẫn còn ở đằng sau, thang máy cứ thế đi lên trên, ba mươi bảy, ba mươi tám tầng vẫn không dừng lại… Mãi cho đến tầng bốn mươi?



“Anh… anh…” Nghe nói chỉ có tổng giám đốc cùng với mấy trợ lý đặc biệt mới có thể vào được khu vực này.



Lôi Khiếu ôm hai vai cậu, chỉ cười không nói.



Ra khỏi thang máy, chỉ thấy cả tầng lầu bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy có bóng người nào.



“Lớn thật, nhưng sao không có người…” Phương Thụy kinh ngạc nhìn không gian rộng lớn xung quanh, lớn vậy nhưng đến một người cũng không có.



Lôi Khiếu cầm tay cậu đi trước, thẳng đến một cánh cửa có gắn biển lộng lẫy gần đó.



Phương Thụy dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm biển trước mắt. “Phòng Tổng giám đốc.”



“Việc này…” Cậu chỉ chỉ tấm biển, lại chỉ chỉ Lôi Khiếu. “Anh… anh là…” Nếu là trợ lý đặc biệt đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ anh lại là…



Lôi Khiếu mở cửa, cúi người làm động tác mời vào.



“Hoan nghênh em đến với vương quốc của anh, thưa hoàng tử.”