Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:28 19/04/20


“A! Nhẹ một chút…”



Trong văn phòng đèn sáng trưng, Phương Thụy bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Lôi Khiếu đang không ngừng tiến xuất bên trong cậu.



“Nói không được thì cường bạo sao… A!” Phương Thụy khó khăn nói, bất giác kẹp chặt tiểu huyệt. “Chậm một chút!”



Đáp lại cậu, Lôi Khiếu càng di chuyển nhanh hơn. Anh hôn lên cổ cậu, vô cùng thân mật hỏi. “Bảo bối, thích chứ?”



“Anh đáng ghét, xấu xa…” Phương Thụy ngửa đầu, ngọt mềm kêu lên. “Em, em… A!”



Một trận run rẩy kịch liệt, hai người đồng thời xuất ra.



Phương Thụy thất thần nằm sấp trên mặt bàn, Lôi Khiếu ghé vào trên người cậu, cưng chiều hôn lên môi người yêu. “Bảo bối, thoải mái không?”



“Ưm…” Phương Thụy lơ đãng đáp lại.



Lôi Khiếu rút phân thân ra, lấy khăn trên bàn lau sạch thân thể Phương Thụy.



Phương Thụy dần dần phục hồi tinh thần, giọng khàn khàn nói. “Em còn chưa… tha thứ cho anh.”



Lôi Khiếu giấu cậu chuyện anh là Tổng giám đốc, thật sự quá đáng mà!



“Ngoan, tùy em trừng phạt.” Lôi Khiếu cười nhẹ dùng khăn lau sạch hạ thể cậu, động tác tuy dịu dàng nhưng lại đầy khiêu khích. Phương Thụy trừng mắt nhìn anh, mỗi ánh mắt đều mang vẻ phong tình mị hoặc.



“Bảo bối, lúc này đừng quyến rũ anh.” Lôi Khiếu hôn nhẹ lên khóe mắt Phương Thụy rồi dịu dàng giúp cậu mặc quần.



Qua một trận mây mưa, làn da cậu hơi phớt hồng dụ hoặc. Lôi Khiếu xoa mặt Phương Thụy, rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình.



“Về nhà nhé?”



“Ừ.” Phương Thụy gật đầu, chống tay định đứng lên. “A!”



“Sao vậy?” Lôi Khiếu vội vàng đỡ lấy cậu.



Phương Thụy xấu hổ cúi đầu, chân nhũn ra không có sức lực. “Không có gì.”



Lôi Khiếu nhìn cậu đi đứng không vững, đắc ý nhíu mày. “Để anh bế em.”



“Không cần đâu!” Phương Thụy vùng vẫy. “Như thế xấu hổ lắm!”



“Không đâu.” Lôi Khiếu cúi xuống bế Phương Thụy lên, gắt gao kéo cậu vào sâu trong lòng anh. “Anh ôm em xuống lầu, tắt hết đèn đi là được.”



“Không cần…” Phương Thụy vô lực giãy dụa.



“Đừng cử động, nếu không sẽ ngã đấy.” Lôi Khiếu vững vàng ôm chặt cậu, bước ra ngoài. “Tắt đèn đi.”



Phương Thụy đành vươn tay nhấn nút, đèn tắt, cửa đóng lại đằng sau lưng họ.



Lôi Khiếu ôm cậu bước vào thang máy, Phương Thụy xấu hổ vùi mặt thật sâu vào ngực anh. “Chẳng có mặt mũi gặp ai nữa!”



“Yên tâm đi, đây là thang máy chuyên dụng, không ai nhìn đâu.”



“Hừ, là anh nói đấy.”



***



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi tới bãi đỗ xe.



“Hả? Chúng ta tới đây làm gì?” Phương Thụy khó hiểu hỏi.



“Đã muộn thế này, phải lái xe về chứ?” Lôi Khiếu ôm cậu, cười nói. “Hay là em muốn anh bế em đi bộ từ đây về nhà?”



“Này!” Phương Thụy nhẹ véo tai anh. “Đùa kiểu này không buồn cười tí nào.”



“Được rồi, đừng tức giận.” Lôi Khiếu ôm cậu ngồi vào ghế lái, để cậu tựa vào người anh, rồi mới đặt cậu ngồi vào ghế bên cạnh. “Tức giận sẽ hại thân, cười một cái đi.”




[Được, chính là chiếc xe màu bạc đúng không?]



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đúng. Lát nữa gặp.]



[Ừ. Lát nữa gặp.]



***



“Sao muộn vậy a!” Phương Thụy trốn đằng sau chiếc xe, sợ có người nhìn thấy cậu.



“Xin lỗi Tiểu Thụy, chờ anh lâu không?” Lôi Khiếu kéo cậu ra. “Hôm nay có chuyện gấp phải xử lý, nên anh xuống hơi muộn.”



“Không sao.” Phương Thụy lên xe, cười nói. “Công việc đương nhiên quan trọng hơn!”



Lôi Khiếu quay sang hôn nhẹ lên khóe miệng cậu. “Công việc và em đều quan trọng như nhau.”



“Chẳng lẽ em còn không bằng công việc của anh?”



Lôi Khiếu nhu nhu đầu cậu. “Em quan trọng hơn một ngàn một vạn lần.”



“Miệng lưỡi trơn tru.”



“Được rồi, em muốn ăn tối ở đâu?” Lôi Khiếu ôn nhu hỏi cậu.



“Ưm… Về nhà nấu được không, em muốn ăn cơm anh nấu.”



“Được! Em muốn ăn gì?” Lôi Khiếu khởi động xe, từ từ ra khỏi bãi đỗ.



“Cái này, để em nghĩ đã…”



“Cứ từ từ suy nghĩ, từ đây về nhà còn nhiều thời gian.”



“Hừ! Lần này đừng có trêu em!”



Đang nói chuyện, Lôi Khiếu dừng xe trước cổng siêu thị.



“Chúng ta đi mua thức ăn đã.”



“Hôm nay đến nhà em ăn được không?” Phương Thụy ngẩng đầu hỏi.



“Được!” Chỉ cần là yêu cầu của cậu, anh sẽ không từ chối.



“Vậy ăn đơn giản là được rồi.” Phòng bếp nhà cậu khá nhỏ, cũng không làm được gì nhiều.



“Không sao.” Lôi Khiếu cúi đầu, ghé vào tai cậu thấp giọng nói. “Nhất định anh sẽ cho em ăn thật no.”



Nghe thanh âm khàn khàn quyến rũ của Lôi Khiếu, mặt Phương Thụy lập tức đỏ bừng. “Anh đừng có háo sắc như thế!”



“Hả? Anh làm gì có?” Lôi Khiếu nháy mắt. “Vừa nãy anh có nói cái gì sao?”



“Này!” Phương Thụy ngượng ngùng liền chạy đến khu đông lạnh, không thèm để ý đến tên sắc lang này nữa!



“Tiểu Thụy, đừng tức giận!” Lôi Khiếu chạy theo cậu, nhỏ giọng nói. (Đại gia sợ vợ rồi =)))



“Hừ!”



***



Hai người vừa chạy đi, Chu trợ lý núp sau một quầy hàng hóa ló đầu ra.



Này, cái người vừa nãy đuổi theo thanh niên kia là Tổng giám đốc phải không?



Trời ạ, chắc chắn là mắt y có vấn đề! Chắc chắn thế!