Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 14 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


“A Thụy, lại có dự án mới đây! Làm tốt nhé.”



Lúc ăn trưa, Đinh Thiếu Ngạn cùng Phương Thụy và Trần Thiên Luân đi ăn cơm.



“Vâng, trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”



“Hừ! Trường phòng thật bất công! Tôi cũng không kém đâu!” Trần Thiên Luân xúc một thìa cơm, vừa ăn vừa nói.



“Còn chưa nói cậu mà, đừng gấp gáp.” Đinh Thiếu Ngạn cười nói. “Cấp trên rất coi trọng dự án này, sắp tới chắc sẽ bận lắm đấy.”



“Đừng lo, dù sao chúng ta cũng chưa có vợ, bận rộn một chút cũng không sao!” Trần Thiên Luân nháy mắt. “Đúng không, A Thụy?”



“Hả?” Phương Thụy lấy lại tinh thần. “Đúng thế đúng thế.”



“Cậu đang nghĩ cái gì thế? Không tập trung chút nào.”



“Đâu có.”



“Còn nói không có? Tôi vừa nói cái gì?”



“Tôi có phải con vẹt đâu, sao tự dưng bắt tôi nhắc lại lời cậu?” Phương Thụy hơi chột dạ, vừa rồi thật sự cậu không để ý lắm.



“Tóm lại, tôi với cậu sẽ làm thêm giờ!” Trần Thiên Luân nói.



“Không cần đâu, mỗi lần tăng ca cậu đều trốn về.”



“Trần Thiên Luân này là người như thế sao? Tôi cũng rất chăm chỉ mà!”



“Đúng đúng, chăm chỉ đi hẹn hò!”



“Hừ! Cậu thật quá đáng, A Thụy, lần này nhất định tôi sẽ làm cùng cậu!”



“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Đinh Thiếu Ngạn ngắt lời hai người, cười nói. “Có tôi và A Thụy là đủ rồi.”



“A, trưởng phòng đúng là bất công!”



“Không đâu, lần này cậu phụ trách thử nghiệm, không cùng nhóm với chúng tôi.” (ta lại chém gió rồi)



“Hả? Là vậy sao…”



***



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đang bận làm gì?]



[Em đang viết chương trình phát triển sản phẩm mới của công ty.]



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Vất vả em rồi.]



[Cũng tàm tạm. Không thể nào vất vả như Tổng giám đốc được.]



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Hay là để Tổng giám đốc tới thăm hỏi nhân viên một chút?]



[Không cần đâu, anh cứ ngồi ở trên đó đi, đừng chạy loạn, dọa người lắm.]



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Chẳng lẽ trông anh rất dọa người? Tiểu Thụy, lời em nói làm anh rất đau lòng…]



[Còn giả bộ đáng thương với em, không nói với anh nữa, em phải làm việc rồi.]



From Sữa đậu nành tiên sinh: [Làm việc tốt nhé, lúc nào về thì gọi anh.]




“Chỉ là đùa thôi!” Phương Thụy dựa vào vai anh. “Anh biết là trong lòng em…”



“Ừ?”



“Trong lòng em chỉ có một mình anh!”



“Thật không?” Rốt cuộc ai đó cũng mỉm cười.



“Đương nhiên là thật!” Phương Thụy giơ tay thề.



Lôi Khiếu dịu dàng hôn lên khóe môi cậu, trên mặt cười vui vẻ.



Phương Thụy thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tổng giám đốc nhà cậu cũng thật dễ bảo nha.



“Đã muộn rồi, em ăn tối chưa?”



“Chưa!” Phương Thụy ủy khuất nói. “Em vốn nghĩ sẽ về nhà ăn với anh.”



“Về đến nhà, đồ ăn đã nguội hết rồi.”



“Anh chưa ăn à?” Phương Thụy kinh ngạc. “Em đã nói đừng chờ em mà.” Hơn nữa cậu có ăn bánh rồi.



“Anh muốn chúng ta cùng ăn.”



Khóe mắt Phương Thụy có chút nóng. “Không cần vì chờ em mà để mình đói.”



“Không có.” Lôi Khiếu cười. “Không có em, anh không muốn ăn.”



“Cho nên anh đến đây đón em?” Phương Thụy áy náy nói. “Em có ăn một ít bánh rồi.”



Lôi Khiếu cầm lấy tay cậu. “Em đã ăn rồi thì tốt, không nên để mình bị đói.”



“Khiếu, đừng đối tốt với em như vậy.”



“Không tốt với em thì tốt với ai?” Lôi Khiếu nói đùa. “Chẳng lẽ tốt với cô gái xinh đẹp trên đường kia?”



“Này! Anh nhìn lúc nào mà biết cô ấy xinh đẹp?” Phương Thụy lập tức ngồi thẳng nhìn trái ngó phải. “Anh đang nhìn ai?”



“Anh đâu có nhìn ai.” Trong mắt anh vốn chỉ có mình em.



“Không thể nào! Anh là tiểu cẩu gạt người.”



Lôi Khiếu cười lớn, Tiểu Thụy của anh sao lại đáng yêu như vậy. “Anh không gạt em, cho nên anh không phải tiểu cẩu.”



“Hừ! Nói cho anh biết, em đang tức giận đó!”



“Được được, là anh nói sai, Tiểu Thụy, mau phạt anh đi!”



“Tất nhiên rồi!” Phương Thụy đắt ý ngẩng đầu. “Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó.”



“Vậy anh có thể chọn địa điểm bị trừng phạt được không?”



“Ưm, cũng vì anh thành tâm hối cải, bổn đại gia ân chuẩn!”



“Vậy được rồi.” Lôi Khiếu cười lưu manh. “Tiểu Thụy, ở trên giường hung hăng trừng phạt anh đi!”



Oa a a! Mặt Phương Thụy nóng bừng như có lửa! Lôi Khiếu, sao anh có thể háo sắc như thế! Thật xấu hổ mà!