Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 19 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


“Lôi Khiếu! Anh điên rồi!” Phương Thụy ngồi trên sàn nhà, hung hăng rót thêm một chén rượu. (sao thấy em nó giống Chí Phèo quá ó_ò)



Cái gì mà anh chỉ yêu mình em, cái gì mà cả đời này đều ở bên em! Tất cả đều là dối trá! Người trong xe là Phó quản lý Hoàng, mấy chuyện trăng hoa kia đều là sự thật hết!



Tự dưng bị vu oan thành gián điệp, có lẽ chỉ là một thủ đoạn để anh ta vứt bỏ mình mà thôi. Phương Thụy ngửa đầu uống cạn chén rượu, Lôi Khiếu à Lôi Khiếu, tôi thật sai lầm khi yêu anh.



Nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống không thể nào ngừng được,trước mắt Phương Thụy càng thêm mờ ảo. Bị đuổi việc, rồi lại thất tình, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện long trời lở đất.



Cảm giác buồn nôn trào lên, Phương Thụy nôn khan, lảo đảo chạy vào phòng tắm.



Lôi Khiếu nhìn hình ảnh Phương Thụy khổ sở trên màn hình, mặt anh cau lại đau đớn.



Trợ lý Chu lén nhìn sắc mặt Tổng giám đốc, quen nhau đã lâu, lần đầu tiên hắn thấy cấp trên lãnh khốc đem hết tâm sự viết lên trên mặt.



“Huynh trưởng, tại sao không nói cho cậu ấy biết sự thật?”



Lôi Khiếu nhìn màn hình không có một bóng người, tay nắm chặt đến mức các đầu ngón tay trở nên trắng bệch. “Tiểu Thụy thường không thể khống chế được cảm xúc, nếu như nói cho cậu ấy, quan hệ của chúng tôi sẽ bại lộ, như vậy thì tên gián điệp thực sự sẽ không dám xuất hiện.”



“Là vậy sao!” Trợ lý Chu nhìn Phương Thụy một lần nữa xuất hiện trên màn hình, trên mặt cậu giàn giụa nước mắt, thật sự là không đành lòng. “Tiểu Thụy thật tội nghiệp…” (Chính mấy người làm em nó thành ra như vầy, tội nghiệp cái gì! *Đấm*)



Lôi Khiếu nhìn chằm chằm vào màn hình, nhất cử nhất động của cậu anh đều không bỏ qua. Tay anh gắt gao nắm chặt mép bàn làm việc, gần như sắp tới cực hạn rồi.



Tiểu Thụy, thêm một chút nữa thôi, đừng khóc, xin em đừng khóc…



“Huynh trưởng, nếu anh lo lắng như vậy…” Trợ lý Chu nói nhỏ.



Lôi Khiếu mặt không đổi sắc. “Đã kiên trì đến lúc này rồi…”



Rất nhanh thôi, hắn sắp xuất hiện rồi.



Trợ lý Chu lặng lẽ lui ra ngoài, vốn chuyện gián điệp lần này rất đơn giản, nhưng vì có tình cảm xen vào nên càng thêm phức tạp. Phương Thụy khổ sở đã đành, mà Tổng giám đốc cũng khó tránh khỏi đau lòng…



Một đêm này, Phương Thụy say rượu ngã vào ghế sô pha ngủ, Lôi Khiếu ngồi im lặng trước màn hình, cả đêm không chợp mắt.



***



Có tiếng đập cửa, Phương Thụy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt.



“A Thụy, cậu có nhà không?” Có người hỏi.



Phương Thụy lắc lắc đầu, kết quả lại càng thấy choáng hơn, cậu ôm đầu rên rỉ. “Đau quá!”
“A Thụy, cậu đứng kích động quá, ngồi xuống trước đã.”



“Nhưng… tôi… tôi…” Phương Thụy bắt đầu lắp bắp, nếu như gián điệp thật sự là A Luân thì công ty nhất định sẽ bị tổn thất lớn! Tuy rằng bị Lôi Khiếu phản bội khiến cậu rất đau khổ, nhưng mà… Phương Thụy chán nản ngồi xuống. Cậu còn quan tâm người kia làm gì! Loại người đó, và cái công ty đó, tốt nhất là nên quên đi!



“Sao vậy?” Đinh Thiếu Ngạn thân thiết hỏi.



“Không sao.” Phương Thụy lắc đầu.



“Không sao là tốt rồi.” Đinh Thiếu Ngạn vui vẻ nhấp một ngụm cà phê.



“Trưởng phòng.” Phương Thụy lo lắng hỏi. “Anh tới tìm tôi liệu có bị cấp trên phạt không?”



“Có sao đâu.” Đinh Thiếu Ngạn nhún vai. “Tôi quan tâm đến cậu thì tới thăm, chẳng lẽ cấp trên cũng quản lý cả tình cảm riêng tư của nhân viên?”



“Đinh đại ca…” Phương Thụy nghẹn ngào. “Cảm ơn anh.”



Đinh Thiếu Ngạn vòng tay ôm Phương Thụy, kéo cậu vào lòng. “Tôi biết cậu bị oan, muốn khóc thì cứ khóc đi.”



“Không, tôi không sao!” Phương Thụy vội vàng tránh khỏi cái ôm của Đinh Thiếu Ngạn, đưa tay lau nước mắt. “Cảm ơn trưởng phòng, tôi thật sự không sao.”



“Nhìn mắt cậu đỏ hồng trông như thỏ con vậy.” Đinh Thiếu Ngạn xoa đầu cậu. “Đi rửa mặt trước đi.”



Phương Thụy đỏ mặt gật đầu, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.



Nhìn theo hướng Phương Thụy, Đinh Thiếu Ngạn vội vàng đứng lên, vào phòng Phương Thụy tiếp tục tìm kiếm.



Tìm hoài vẫn không thấy cái đĩa CD hắn lén bỏ vào cặp táp của Phương Thụy, vậy nó có thể ở đâu được?



Đinh Thiếu ngạn thật sự lo lắng, nếu như tìm không được, vậy kế hoạch hắn khổ công xây dựng bao lâu nay đều đổ bể cả, mà hắn thì không cho phép điều đó xảy ra.



“Rốt cuộc là ở đâu?” Đinh Thiếu Ngạn đảo mắt nhìn một lượt cả phòng ngủ của Phương Thụy, đột nhiên hắn thấy một mẩu nhỏ màu xanh lam thò ra dưới nếp gấp của chăn gối ở đầu giường.



Hắn ngồi xuống, dùng hai ngón tay muốn lấy thứ kia ra. Cẩn thận thò tay chạm vào mặt ngoài của chiếc đĩa, nếu như hắn không nhầm thì chính là nó.



Đinh Thiếu Ngạn nhếch môi cười, hắn cảm thấy cơ hội để mình được thăng chức đã không còn xa nữa.



Ngón tay thoáng dùng sức, lấy được rồi! Hắn mỉm cười nhìn thứ trong tay! Xem đi! Chính là nó! Ngay lúc Đinh Thiếu Ngạn đắc ý chuẩn bị đứng dậy thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói của Phương Thụy.



“Trưởng phòng, anh làm gì vậy?”