Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


“A Thụy, cậu rửa mặt xong rồi à?” Đinh Thiếu Ngạn không được tự nhiên đứng lên.



“Trưởng phòng, anh đang tìm gì vậy?” Phương Thụy hoài nghi nhìn hắn.



“Tôi tìm mấy thứ.” Đinh Thiếu Ngạn giấu tay ra sau lưng, muốn cất cái đĩa vào trong túi, nhưng Phương Thụy vẫn chăm chú nhìn theo tay hắn. “Anh làm rơi gì vậy? Tôi sẽ tìm giúp.”



“Không cần, tôi chỉ làm rơi cái bật lửa thôi.”



“Thật sao?” Phương Thụy thật sự quá đa nghi. “Trưởng phòng, anh hút thuốc từ bao giờ vậy?”



“Tôi… tôi…” Đinh Thiếu Ngạn tiếp tục giấu hai tay sau lưng. “Hai ngày nay tôi hơi mệt mỏi nên mới hút.”



“Thật sao?” Phương Thụy làm bộ đùa giỡn ôm lấy Đinh Thiếu Ngạn. “Bật lửa như thế nào? Cho tôi xem với!”



“Đừng!” Dù Đinh Thiếu Ngạn cầm rất chặt, nhưng tay hắn không thể che hết chiếc đĩa CD. Phương Thụy khó hiểu nhìn thứ trong tay hắn, hỏi. “Trưởng phòng, đây là đĩa của tôi mà?”



“A… cái này…” Đinh Thiếu Ngạn gượng cười. “Tôi thấy nó rơi xuống đất nên nhặt lên xem.”



“Nhưng…” Phương Thụy cầm lấy tay hắn. “Vừa rồi anh nói anh làm rơi bật lửa mà?”



“Tôi nhìn nhầm cái này thành bật lửa.”



“Trưởng phòng!” Thái độ kì lạ của Đinh Thiếu Ngạn làm Phương Thụy nghi ngờ. “Anh nói thật đi, chiếc đĩa CD đó là của anh đúng không?”



“Làm sao là của tôi được!” Đinh Thiếu Ngạn vội vàng phủ nhận, nhưng bàn tay cầm chiếc đĩa vẫn không hề buông lỏng.



“Vậy anh đưa cho tôi.” Phương Thụy cao giọng nói. “Đây là nhà tôi, thì tất nhiên nó cũng là của tôi.”



“A Thụy.” Đinh Thiếu Ngạn dịu giọng. “Chiếc đĩa này tôi rất thích, cho tôi được không?”



“Trưởng phòng! Rốt cuộc chiếc đĩa đó liên quan gì đến anh?” Nhân lúc Đinh Thiếu Ngạn còn đang do dự không biết phải nói thế nào, Phương Thụy lao tới giật lấy chiếc đĩa. “Chiếc đĩa CD mà tên gián điệp dùng để đổ tội cho tôi ở công ty cũng rất giống chiếc này!”



“A Thụy, tôi muốn lấy chiếc đĩa này vì muốn chứng minh rằng cậu trong sạch!”



Phương Thụy lạnh lùng nhìn hắn. “Tôi không cần! Thứ này đem hủy đi càng không gây tổn thất cho công ty!”



“Đừng!” Nhìn Phương Thụy đến bên cửa sổ giống như sắp ném cái đĩa ra ngoài, Đinh Thiếu Ngạn khẩn trương bước tới ngăn cản cậu. “Phương Thụy! Bỏ nó ra đi!”


“Không cần lo cho tôi!” Phương Thụy tức giận.



“Tiểu Thụy…” Lôi Khiếu hôn nhẹ tay cậu. “Nghe anh đi.”



Phương Thụy nắm tay lại, nhưng liếc qua nhìn thấy Đinh Thiếu Ngạn nằm trong góc tường. “Này! Tên kia phải làm thế nào?”



Đinh Thiếu Ngạn bị Lôi Khiếu đá đến chảy máu, hắn khiếp sợ nhìn hai người đang ôm nhau. “Các người, các người…”



Lôi Khiếu vỗ nhẹ vai Phương Thụy, chậm rãi đứng lên. “Trưởng phòng Đinh? Đúng không?”



“Tổng, tổng giám đốc…” Đinh Thiếu Ngạn nhìn bóng người cao lớn trước mặt, đột nhiên cảm thấy đại họa sắp đến rồi. Hắn cố gắng lui người vào sâu trong góc tường.



“Là cậu hãm hại Tiểu Thụy đúng không?” Lôi Khiếu từ trên cao nhìn xuống, nói.



“Anh và Phương Thụy…?” Đinh Thiếu Ngạn toát mồ hôi lạnh, những hành động thân mật vừa rồi của hai người hắn đều thấy rõ, nếu như quan hệ của bọn họ giống như hắn suy đoán, vậy thì hắn chết không toàn thây mất.



“Như cậu đã thấy.” Lôi Khiếu cười lạnh, giơ chân đạp vào cổ hắn. “Người của tôi cũng dám động vào, chán sống rồi?”



“Tôi… Ngô…” Đinh Thiếu Ngạn không thể cử động, cảm giác khó thở bắt đầu vây lấy hắn. “Bỏ… ra… tôi…”



“Hừ!” Lôi Khiếu hung hăng đá hắn một cước, Đinh Thiếu Ngạn đau đớn che ngực, trên mặt vặn vẹo nhăn nhó.



Thấy hắn co quắp trên mặt đất, Lôi Khiếu cười lạnh, cao giọng nói. “Vào đi!”



Ngoài cửa có mấy Men In Black yên lặng chạy vào, đi đầu là Trưởng phòng An ninh. Hắn khom người chào. “Tổng giám đốc.”



Lôi Khiếu gật đầu, tiến tới nắm lấy cổ tay Đinh Thiếu Ngạn, chiếc đĩa CD trong tay hắn rơi ra.



“Đem hắn đi!” Lôi Khiếu nhặt chiếc đĩa lên, nói với các Men In Black.



“Vâng!” Hai Men In Black tiến lên, dựng Đinh Thiếu Ngạn dậy kéo hắn ra ngoài.



Quay đầu lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Phương Thụy, Tổng giám đốc đại nhân anh minh thần võ liền toát mồ hôi lạnh. Anh mỉm cười lấy lòng, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Phương Thụy.



“Tiểu Thụy…”



“Cút!”