Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:28 19/04/20


“A Thụy, khổ cực cho cậu rồi!” Chuông tan tầm vừa vang lên, Trần Thiên Luân thu thập mấy thứ chuẩn bị chạy trốn.



Phương Thụy thở dài, nói: “Việc của cậu đã làm xong chưa?”



“Hôm nay tôi có hẹn đi gặp mặt nha! Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi đó, A Thụy, cậu cũng không nên thấy chết mà không cứu chứ!” Trần Thiên Luân thương cảm hề hề nói.



“Này! Hãy chấm dứt việc đó đi! Mỗi tháng cậu đều đi gặp mặt ít nhất bốn lần!” Phương Thụy kháng nghị.



“Bởi vì tôi không giống cậu, lớn lên được nữ sinh hoan nghênh a! Cũng tại A Thụy cậu không chịu giúp tôi!”



“Tôi cũng không có bạn gái! Vì sao phải giúp cậu?”



“A Thụy, cậu nói vậy là sai rồi! Rõ ràng là cậu đá con nhà người ta, loại con gái rượu như Tống Vũ Dung lại không muốn, cậu còn muốn loại nào?”



“Tôi…” Phương Thụy nghẹn lời, ai oán úp mặt xuống bàn làm việc. Là cô ta kia đá cậu, rõ ràng cậu là người bị hại, sao ai cũng nói cậu có phúc mà không biết hưởng?



“Ai nha, tôi van cậu! Tôi còn phải đi tiệm uốn tóc gội đầu, tạm biệt!” Nói xong, Trần Thiên Luân cầm lấy tập tài liệu chạy như bay.



Phương Thụy lại úp mặt xuống bàn, phiền não gãi gãi đầu.



“Thế nào, Tiểu Thụy Thụy?” Chị Đổng cầm cặp da đứng ở trước bàn làm việc của cậu. “Tức giận cái gì thế?”



“Chị Đổng, đừng gọi Tiểu Thụy Thụy.” Nghe như gọi chó con vậy.



“Biết rồi, Tiểu Thụy!” Chị Đổng cười nói: “Cậu còn chưa nói xảy ra chuyện gì?”



“Đều là tại A Luân, cậu ta vứt hết việc cho em.”



“Việc của mình thì mình làm, cũng là tại cậu quá tốt giống người già vậy.”



“Dù sao mọi người cũng là đồng sự…” Hơn nữa, dù về nhà cũng không có việc gì làm.



Chị Đổng lắc đầu. “Chị nói không nghe, sau đó sẽ biết. Chị đi đây, tạm biệt!”



“Tạm biệt!”



Phương Thụy vẫn tăng ca đến hơn chín giờ đêm, cả tòa nhà lớn đều vắng vẻ.



“A? Cậu Phương còn chưa về sao?” Chủ bảo vệ ở ngoài cửa nói.
“Thật.” Hai tay nắm bờ vai Phương Thụy, Lôi Khiếu xoay người cậu đối mặt với anh. “Tiểu Thụy, tôi thực sự không tức giận.” Thậm chí còn thích những động chạm của cậu, có điều anh còn chưa tới mức không biết xấu hổ nói ra những lời này. Chỉ một động chạm như vậy có thể khiến người kia như con thỏ nhỏ bị kinh hách, nếu như lúc này nói anh muốn đem cậu ôm vào lòng, không phải cậu sẽ chấn kinh đến mức chạy trốn sao?



Đoàn tàu chậm rãi dừng tại sân ga, không khí giữa hai người cũng bị ánh sáng chói lòa của nhà ga đánh vỡ.



“Đến rồi.” Phương Thụy nhỏ giọng nói.



Lôi Khiếu gật đầu, hộ tống cậu từ trong tàu đi ra.



“Tôi đi cửa bên trái, còn anh?” Tuy rằng chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa, thế nhưng trong ngực có điểm không muốn, Phương Thụy có chút quyến luyến nhìn Lôi Khiếu.



“Tôi cũng tiện đường đó.”



Tâm tình ảm đạm của Phương Thụy ngay lập tức chuyển biến tốt đẹp, cả hai hòa vào dòng người đi tới cửa ra. Bởi vì phải chen chúc, thi thoảng Lôi Khiếu dùng cánh tay mạnh mẽ che chở cho cậu, tuy rằng có chút không tự nhiên, nhưng trong lòng Phương Thụy lại cảm thấy vui vẻ.



“Anh làm việc ở gần đây sao?”



Lôi Khiếu trầm mặc gật đầu.



“Công ty ở đâu?”



Anh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời giấu sự thật, liền đáp. “Ngay cạnh công ty cậu.”



“Như vậy a, sau này tôi có thể thường xuyên gặp anh?” Nghĩ tới đây, Phương Thụy cười đến rất hài lòng.



“Đúng vậy, chúng ta có thể làm bạn.”



“Thực sự được sao?” Phương Thụy cúi đầu không dám nhìnanh. “Anh dường như rất bận rộn.”



“Dù bận tôi cũng muốn về nhà mà.”



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới đầu phố. Đường sao mà ngắn, nhanh như vậy đã đi tới, Phương Thụy có chút mất mát. “Như vậy, hẹn gặp lại.”



“Hẹn gặp lại.” Lôi Khiếu vẫy vẫy tay.



“A, tôi đợi hóa đơn tiền giặt của anh nha!” Cười tươi nhìn anh, Phương Thụy vội vã chạy qua vạch ngựa vằn. Oa, câu nói kia có thể hay không quá rõ ràng? Tôi chờ hóa đơn của anh? Nghe thật giống tôi chờ anh nha!



Xấu, xấu hổ quá!