Người Yêu Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:28 19/04/20


“Oa, thật lạ lùng nha, A Thụy hôm nay không đi muộn!”



“A Luân chết tiệt! Cậu dám trù tôi đi muộn?” Phương Thụy làm bộ muốn đánh.



“Đại hiệp tha mạng!” Trần Thiên Luân xin tha. “Tôi với cậu là anh em tốtmà! Cuối cùng đại sắc nữ kia cũng buông tha cậu rồi hả?”



“Nói linh tinh! Tôi với cô ta chẳng có quan hệ mờ ám gì hết!”



“Nga…” Trần Thiên Luân nháy mắt mấy cái, trộm cười nói: “Tôi đâu nói hai người có quan hệ không minh bạch!”



“Cậu còn dám nói!” Phương Thụy liếc mắt. “Tiền tăng ca hôm qua đâu?”



“Oa, A Thụy thật độc ác! Cùng lắm tôi giúp cậu một đêm là được rồi, sao cậu lại nỡ tính toán với anh em chứ!”



“Anh em cũng phải tính toán, mà cậu là gì của tôi?”



“A Thụy cậu không nên như vậy! Buổi tối tôi mời cậu đi ăn mà!” Trần Thiên Luân lấy lòng nói.



“Hừ! Muốn dùng đồ ăn mua chuộc tôi sao?”



“Vậy cậu muốn thế nào? Lần sau đi gặp mặt tôi dẫn cậu đi nhé!” Trần Thiên Luân vỗ ngực bảo đảm.



“Tôi không cần.” Phương Thụy lắc đầu.



“Mời ăn không muốn, đưa đi gặp mặt cũng không cần, cậu sẽ không xuất gia làm hòa thượng đấy chứ?”



“A Luân chết tiệt! Này tôi cho cậu đi làm hòa thượng!” Phương Thụy xoa tay nói.



“Nói chuyện gì vui vậy?” Trưởng phòng đi tới.



“Chào buổi sáng, trưởng phòng!” Hai người đồng loạt đứng lên.



“Không cần khách sáo!” Định Thiếu Ngạn nhìn Phương Thụy cười nói: “Lần trước cậu làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”



“Vâng, cảm ơn trưởng phòng đã giúp đỡ.” Phương Thụy nói.



“Đã nói đừng khách sáo mà!” Đinh Thiếu Ngạn khoát khoát tay. “Lúc nãy đang nói chuyện gì? Ai muốn đi gặp mặt?”



“Là A Luân đó! Hôm qua đi gặp mặt thất bại, còn muốn kéo tôi đi cùng.”



“Ồ?” Đinh Thiếu Ngạn nhíu mày. “Phương Thụy cũng không có bạn gái?”



“A?” Phương Thụy cùng Trần Thiên Luân nhìn nhau, cười trộm nói: “Thế nào… Trưởng phòng cũng muốn cùng đi gặp mặt sao?”



“Có gì không thể chứ?” Đinh Thiếu Ngạn nhún nhún vai, cười nói: “Tôi cũng đang một mình cô đơn, vì sao không thể đi?”



“A a!” Hai người chớp chớp mắt, bày ra tư thế của anh em tốt. “Hiểu rồi, chỉ có đàn ông độc thân mới hiểu rõ nỗi khổ của nhau, lần sau chúng ta cùng đi là được rồi!”



“Vậy lần sau nhờ hai người giúp đỡ nhé!” Đinh Thiếu Ngạn nháy mắt, xoay người trở về chỗ ngồi.



“Này! A Luân, cậu nói xem trưởng phòng có đúng là muốn đi gặp mặt không?” Chờ Đinh Thiếu Ngạn đi xa, hai người thầm thì nói.



“Ưm… Trưởng phòng đẹp trai lịch thiệp, không giống như người chưa có bạn gái nha.”




“Không nói không nói.”



“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Chị Đổng ngó đầu sang, nhắc nhở: “Làm việc đi.”



Trần Thiên Luân ngoan ngoãn lùi về bàn mình.



Phương Thụy khe khẽ thở dài.



Nói đến bạn gái cũ của Phương Thụy, quả thực là một mỹ nhân.



Hai người yêu nhau từ lúc Phương Thụy học năm thứ tư, thậm chí lúc Phương Thụy tham gia quân ngũ hai năm cũng không thay đổi, cứ thế duy trì tình cảm tốt đẹp. Thế nhưng không ngờ sau khi Phương Thụy đi làm khoảng nửa năm thì Tống Vũ Dung nói muốn chia tay cậu.



“Vì sao?” Phương Thụy nhớ lại thần tình kinh ngạc của mình lúc đó.



“A Thụy, anh yêu em sao?” Tống Vũ Dung sắc mặt bi thương.



“Tất nhiên là anh yêu em!” Sao lại hỏi điều đương nhiên như vậy? Không yêu mà lại gắn bó suốt ba năm sao? Hiện tại vì muốn kết hôn với cô mà cậu rất cố gắng làm việc nga.



Tống Vũ Dung lắc đầu, ai oán nói: “Vậy tại sao em không cảm giác được điều đó?”



Phương Thụy trong nháy mắt kinh ngạc như bị sét đánh. Không cảm giác được? Những việc bạn trai nên làm cậu đều làm, như tặng hoa, đứng đợi bạn gái dưới lầu, thậm chí mạo hiểm bất chấp mưa to trình diễn một màn tặng quà ấm áp… Nói chung, những việc nam sinh khác có thể làm, cậu cũng đã làm không ít.



“Vì sao em nghĩ anh không yêu em?” Phương Thụy hỏi.



Tống Vũ Dung chần chừ một chút, nói: “Vì sao yêu nhau suốt ba năm anh cũng không bao giờ chạm vào em?” Mỗi lần hôn đều là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) như nhau.



“A… Cái này…” Phương Thụy nghẹn lời. “Vì anh quý trọng em…”



“Thật sao?” Tống Vũ Dung lãnh đạm cười. “Thực sự là vì nguyên nhân này sao?”



“A?” Phương Thụy rơi vào trầm tư, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng đồng nghiệp luôn giảng cho cậu mấy vấn đề *** khiêu ***, rồi còn hỏi chuyện cậu và bạn gái, thế nhưng cậu chưa từng có suy nghĩ muốn chạm vào Tống Vũ Dung.



“A Thụy, anh không hề yêu em.”



“Vì chuyện này nên em nghĩ vậy? Bây giờ chúng ta cùng làm là được rồi!” Phương Thụy nói.



“Không phải.” Tống Vũ Dung nói: “Em thừa nhận ba năm nay anh rất tốt với em, ngày kỷ niệm cũng không quên, nhưng mà… Anh không cảm thấy cách mình yêu rất giống như kịch bản tình yêu trên phim sao?”



Nghe những lời này, trán Phương Thụy toát mồ hôi lạnh. Làm sao Tống Vũ Dung biết cậu dựa theo “Tình yêu bách khoa toàn thư” mà làm theo?



“A Thụy, em mệt mỏi lắm rồi.” Tống Vũ Dung thở dài nói: “Trước đây là em theo đuổi anh, bây giờ hãy để em kết thúc mối quan hệ này. Tạm biệt!”



“Này! Tống Vũ Dung!” Nhìn bóng lưng người yêu chạy vội đi, Phương Thụy vô lực tê liệt ngã xuống ghế, vì sao lại như vậy?



Vì nhớ lại chuyện quá khứ mà thấy chán nản, Phương Thụy lần này không có lòng giúp Trần Thiên Luân tăng ca, mà sớm đã thu dọn mọi thứ, bước nhanh tới ga tàu điện ngầm.



_________________________________________



(1) Chỗ này ta ko chắc lắm đâu =.=



(2) Thiên kinh địa nghĩa: từ chỉ chuyện rất đúng xưa nay, ở đâu cũng thế, đời nào cũng thế, không có gì phải nghi ngờ. Chỗ này có thể hiểu là ‘Chuyện nam nữ hoan ái rất là bình thường mà.’