Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 109 : Tâm động

Ngày đăng: 14:40 18/04/20


“Ăn bữa trưa sao?” Lý Hâm hỏi.



“Bữa sáng ngươi chuẩn bị vừa ăn không lâu.” Không thể không thừa nhận, Lý Hâm làm đồ ăn rất ngon miệng.



“Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, chờ ta trở lại, chúng ta cùng ăn trưa.” Trước đây Lý Hâm đối với chuyện lão ba thu xếp cho mình ở gần bệnh viện không phải rất hài lòng, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy cực kỳ may mắn bệnh viện cách nhà không xa, chạy qua chạy lại không tốn bao nhiêu thời gian.



“Rất phiền phức, ngươi ăn trong bệnh viện là tốt rồi.” Nghiêm Nhược Vấn nghĩ từ bệnh viện chạy về nhà ăn bữa cơm rất mệt mỏi.



“Ta chạy hơn mười phút là về đến nhà, còn chưa kẹt xe, đồ ăn bên ngoài đều có bột ngọt, nào được ngon như chính mình làm?” Lý Hâm biết Nghiêm Nhược Vấn có bệnh đau bao tử, kẻ kia không nặng chuyện ăn uống, cho tới bây giờ đều là qua loa giải quyết. Bản thân từng hạ quyết tâm muốn điều dưỡng bệnh đau bao tử cho nàng, cho nên đã chuẩn bị một cuốn sách dạy nấu ăn thật dày.



“Vậy tùy ý ngươi.” Nếu Lý Hâm không chê mệt nhọc, Nghiêm Nhược Vấn không có lý do để từ chối.



Nghiêm Nhược Vấn ngồi trên sô pha, đột nhiên phát hiện bản thân không việc để làm, sinh hoạt không có trọng tâm như vậy làm Nghiêm Nhược Vấn không thể thích ứng. Nàng rất nhanh phát hiện đối diện sô pha trên tường có dán một tờ ghi chép, rất hiển nhiên là do Lý Hâm để lại, Nghiêm Nhược Vấn kéo nó xuống.



“Ngươi hiện tại có thể cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị cho ngươi một cuốn tạp chí tài chính – kinh tế và một tờ báo.” Nghiêm Nhược Vấn cầm cuốn tạp chí và tờ báo lên, tạp chí mới toanh, hẳn là vừa mua không lâu, vì mình chuẩn bị sao. Nàng nhớ kỹ Lý Hâm dường như không hề có hứng thú với tài chính – kinh tế. Nghiêm Nhược Vấn nhớ tới Lý Hâm, trong lòng có cảm giác khá kỳ lạ, có chút không được tự nhiên, thế nhưng vô luận thế nào, Lý Hâm đối xử với mình thật tốt, cũng không lơ là mình.




“Vấn Vấn thích ăn thịt, các loại thịt đều thích, chờ chút ta đi chiên bít – tết là được, thời gian buổi trưa không đủ, chờ tối trở về, sẽ chuẩn bị nhiều đồ hơn.” Lý Hâm là một người thích hành động, nghĩ xong sẽ từ trên đùi Nghiêm Nhược Vấn nhảy xuống, chui vào trong bếp.



Nghiêm Nhược Vấn như có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng rời xa của Lý Hâm, nữ nhân này lại vì mình mà bận rộn, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng hoàn toàn không phải là một cảm giác chán ghét, tương phản có chút thích ý.



Cơm trưa kết thúc, thời gian nghỉ trưa không sai biệt lắm cũng nhanh chóng trôi qua, Lý Hâm bất đắc dĩ lại trở về bệnh viện một chuyến, trong lòng vạn phần không muốn, nàng nếu sinh ở cổ đại nhất định là một kẻ hôn quân vì mỹ nhân quên giang sơn.



“Nếu như buồn chán, có thể đến phòng sách của ta, mọi thứ của ta, ngươi đều có thể sử dụng.” Lý Hâm nói với Nghiêm Nhược Vấn.



“Cám ơn.” Nghiêm Nhược Vấn nói lời cảm tạ.



Lúc Lý Hâm rời đi, Nghiêm Nhược Vấn đến phòng sách, phòng rất lớn, hai bên sắp xếp đầy đủ các loại tác phẩm y học, Nghiêm Nhược Vấn tiện tay rút một quyển ra, phát hiện bên trong chứa đầy bút tích, nhìn không thấy Lý Hâm là hội người chịu khó ghi chép như vậy. Nghiêm Nhược Vấn không tin, lại rút một quyển khác, xem ra thiên tài cũng là người phải dựa vào nỗ lực đào tạo mà thành, thiên phú và sự chăm chỉ thường thường là những yếu tố mà một thiên tài nhất định không thể thiếu. Nghiêm Nhược Vấn bản thân là một người theo trường phái hiện thực, nàng rất có hảo cảm với những người nghiêm túc nỗ lực, cho nên hình tượng của Lý Hâm ở cảm nhận của nàng trong quá khứ hoàn toàn bị xóa bỏ, đây mới là con người chân thực của Lý Hâm sao?



Trên giá sách còn một phía khác, bày một ít sách và báo chí không thuộc về lĩnh vực y học, tên sách thoạt nhìn có vẻ kỳ quái, xem ra là một ít sách loạn thất bát tao (loạn xà ngầu), Nghiêm Nhược Vấn ngay cả đụng cũng không dám đụng vào, viết cái gì cổ đại nữ tử đông cung đồ.