Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 85 :
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
“Là ta quá vui mừng thôi.” Tần Vãn Thư cơ hồ cũng không nhớ được mình bao lâu rồi không có rơi lệ, nhưng là nước mắt cứ như vậy tự nhiên chảy xuống, Tần Vãn Thư vốn cho rằng mình đối với Tả Khinh Hoan chỉ thì thích, giờ mới phát hiện tình cảm đó nếu so với thích sâu sắc hơn rất nhiều.
“Có ngươi ở đây, ta không nỡ đi.” Nàng làm đang tâm rời bỏ Tần Vãn Thư đây? Tần Vãn Thư là người mình quan tâm nhất trên đời.
“Sau này, bất kể tình huống nào, trước hết bảo vệ mình cho tốt có được hay không?” Tần Vãn Thư không muốn Tả Khinh Hoan chịu bất cứ thương tổn gì nữa, cho dù là vì bảo vệ mình.
Nếu sự việc như vậy lặp lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ đẩy Tần Vãn Thư ra, bất kể là quá khứ hay tương lai, nàng cũng đem Tần Vãn Thư đặt ở vị trí đầu tiên, có được Tần Vãn Thư nàng thật sự quá may mắn rồi, nàng làm sao có thể để Tần Vãn Thư bị dù chỉ chút xíu thương tổn đây? Bảo vệ nàng, là trách nhiệm của mình.
“Ta hôn mê bao lâu?” Mình nhất định hôn mê rất lâu, nếu không sắc mặt Tần Vãn Thư cũng sẽ không kém như vậy, Tả Khinh Hoan cực kỳ đau lòng, giá mình tỉnh lại sớm một chút.
“Hai ngày.” Hai ngày, đau khổ hai ngày, thời gian chờ đợi thật rất dài.
“Hai ngày không ngủ?” Nếu không phải là mình bị thương, không thể động đậy, Tả Khinh Hoan liền muốn ôm Tần Vãn Thư vào trong ngực.
“Những lúc quá mệt mỏi, có chợp mắt một chút.” Tần Vãn Thư mỉm cười, nàng không ngủ chút nào, nhưng nàng không muốn làm Tả Khinh Hoan lo lắng.
“Ngươi nghỉ đi, ta nhìn trong lòng khó chịu.” Tả Khinh Hoan không nỡ để Tần Vãn Thư chịu bất kỳ cực khổ gì.
“Ta không mệt, ngươi có nơi nào không thoải mái không, để ta gọi bác sĩ tới kiểm tra.” Tần Vãn Thư lập tức gọi bác sĩ trực tới kiểm tra cho Tả Khinh Hoan, nàng không yên tâm về sức khỏe của Tả Khinh Hoan.
“Sẽ lại dài ra.” Tần Vãn Thư còn tưởng có vấn đề gì lớn, thì ra chỉ là chuyện nhỏ, mặc dù Tần Vãn Thư cũng cảm thấy tóc Tả Khinh Hoan không dài như trước có chút đáng tiếc, nhưng người mới là trọng yếu nhất, chỉ cần Tả Khinh Hoan bình an, điều này so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Phải đợi thật lâu mới có thể dài như lúc trước, bây giờ là trọc lóc a, người ta không muốn giống ni cô, người ta thích tóc dài bồng bềnh.” Tả Khinh Hoan hướng Tần Vãn Thư làm nũng.
Tần Vãn Thư tưởng tượng một chút bộ dáng trọc đầu của Tả Khinh Hoan, chẳng lẽ hình tượng là tiên cô sao, Tần Vãn Thư đột nhiên hiểu tại sao Lý Hâm cười rồi, bởi vì nàng cũng có chút buồn cười, bất quá Tần Vãn Thư rất nể tình cố gắng nhịn xuống, để tránh làm bị thương một người lòng tự tôn đang rất yếu ớt.
“Hừ, Lý Hâm xấu xa kia, nhất định là nghĩ tới mấy chuyện đáng khinh, nên mới vui sướng như vậy.” Tả Khinh Hoan tương đối hiểu rõ các hứng thú không tốt lành gì của Lý Hâm, phải biết rằng nữ nhân kia bản tính rất bỉ ổi!
“Ngươi làm sao biết người ta đang suy nghĩ gì.” Tần Vãn Thư cảm thấy Tả Khinh Hoan nghĩ quá nhiều.
“Tần Vãn Thư cũng có thể tưởng tượng a.” Tả Khinh Hoan nhìn vẻ mặt đứng đắn của Tần Vãn Thư, đột nhiên muốn trêu chọc nàng.
“Ân?” Tần Vãn Thư khó hiểu chăm chú, không biết Tả Khinh Hoan muốn mình nghĩ tới chuyện gì.
“Cảnh một tiên cô cùng ngươi lên giường.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư muốn cười lại cố nhịn, nhẹ nhàng nói, nhìn vẻ mặt Tần Vãn Thư lúc này, tâm tình Tả Khinh Hoan liền rất tốt, hừ, muốn cười hả!
Trong đầu Tần Vãn Thư không khỏi hiện lên hình ảnh Tả Khinh Hoan lấy hình tượng tiên cô làm chuyện kia, quả nhiên là rất…