Nguyện Giả Thượng Câu
Chương 86 : Phân biệt đối đãi
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
Bởi vì Tả Khinh Hoan nằm trên giường rất buồn chán, cho nên muốn nghe chuyện xưa, vốn tính toán làm cho Tần Vãn Thư kể Một nghìn lẻ một đêm, thế nhưng sau nhiều ngày nghe kể, Tả Khinh Hoan rốt cuộc phát hiện, những chuyện này không hợp khẩu vị của mình. Vì vậy Tần Vãn Thư chiều theo yêu cầu của nàng, từ nhà đem đến một quyển Thập Nhật Đàm (mười buổi trò chuyện), mỗi ngày kể ba chuyện xưa, Tần Vãn Thư khá bất ngờ khi Tả Khinh Hoan tỏ ra thích thú với chúng.
Tả Khinh Hoan rất thích biểu tình nghiêm túc lúc đọc sách của Tần Vãn Thư, điềm tĩnh và tao nhã.
“Chờ kể xong một trăm chuyện, ta sẽ được xuất viện phải không?” Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, tuy được Tần Vãn Thư chăm sóc tận tình, thế nhưng nằm trên giường bệnh của bệnh viện hoài không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Có thể.” Lý Hâm nói Tả Khinh Hoan phục hồi khá nhanh, chỉ cần ở bệnh viện theo dõi khoảng một tháng, là có thể về nhà tịnh dưỡng, còn hơn ở bệnh viện, về nhà thuận tiện hơn rất nhiều, Tần Vãn Thư cũng hy vọng Tả Khinh Hoan có thể sớm chút phục hồi để xuất viện.
“Có mệt hay không, hay là nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục?” Tần Vãn Thư buông tập truyện “Thập Nhật Đàm” xuống, quan tâm hỏi Tả Khinh Hoan đang chăm chú nhìn mình.
“Không mệt, nhưng ngươi vẫn chăm sóc cho ta những ngày này, là ngươi khổ cực mới đúng.” Tả Khinh Hoan thân thủ nhẹ nhàng xoa mặt Tần Vãn Thư yêu thương nói, chăm sóc bệnh nhân cũng là chuyện cực kỳ khổ cực, chỉ nói đến chuyện giúp mình vệ sinh thân thể thôi, Tần Vãn Thư đã không để y tá làm mà đều do nàng tự thân vận động.
“Thấy ngươi phục hồi nhanh như vậy, ta thật yên tâm.” Hàn Sĩ Bân cầm một bó hoa đến thăm Tả Khinh Hoan. Hàn Sĩ Bân thoạt nhìn tây trang phẳng phiu chỉnh chu, nhưng mà gương mặt lại toát ra một ít chật vật chưa kịp che lấp và nét mệt mỏi không thể dấu diếm trong mắt.
“Cũng may là ngươi đụng không nặng lắm.” Tả Khinh Hoan châm chọc, rất hiển nhiên mình và Tần Vãn Thư đều không chào đón sự có mặt của Hàn Sĩ Bân.
Hàn Sĩ Bân bị nói có chút không thể nuốt giận, thế nhưng hắn phải miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ta nghĩ rất nhiều nam nhân nếu ở trong tình trạng lúc đó đều mất đi lý trí, nhưng mặc kệ nói như thế nào, chuyện này là ta sai, nhưng mà ta đã cố gắng bù đắp lại.” Hàn Sĩ Bân nghĩ mình đúng là đã làm sai, nhưng các nàng cũng có sai lầm.
“Nếu như ngươi tới xin lỗi, chúng ta chấp nhận, nhưng chúng ta không chào đón ngươi.” Tần Vãn Thư lạnh nhạt nói.
Tần Vãn Thư bất đắc dĩ tiếp nhận trái táo đó, cũng bắt đầu gọt đi lớp vỏ.
Trong lòng Tả Khinh Hoan ghen tị cực kỳ, thế nhưng lại không thể nói cái gì, người ta là bạn từ nhỏ, trình độ thân thiết này cũng bình thường thôi.
“Tần Vãn Thư, ta hỏi ngươi, nếu như người mà Thi Vân Dạng thích là ngươi thì tính sao bây giờ?” Thi Vân Dạng tạm biệt rồi, Tả Khinh Hoan mới hỏi Tần Vãn Thư.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, kẻ kia thích nhất là bản thân nàng, ích kỷ không thể ích kỷ hơn được nữa.” Tần Vãn Thư phản đối mà nói, nàng hiểu Thi Vân Dạng quá rõ. Tần Vãn Thư nhíu mày hỏi, nàng cảm thấy quan hệ của mình và Thi Vân Dạng có lẽ là cùng một loại với Tả Khinh Hoan và Lý Hâm, có thể thành thật với nhau, nhưng là làm tình nhân thì không cần bàn tới.
“Ta nói là nếu như, ngươi chỉ cần coi như đó là giả thiết mà thôi.” Tả Khinh Hoan rất cần xác định Thi Vân Dạng có thể tạo thành uy hiếp hay không.
“Nàng thích là chuyện của nàng, có quan hệ gì đến ta chứ?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại, lời này nếu để Thi Vân Dạng nghe được, phỏng chừng sẽ làm nàng đau lòng, bất luận Thi Vân Dạng tồn tại tình cảm gì với Tần Vãn Thư, chẳng qua năm đó lúc Tần Đằng đang thích Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng cũng là nói như vậy, cho nên cái gì thiếu đều phải trả lại cho đủ.
“Ngày hôm nay ngươi hình như đặc biệt có hứng thú với nàng?” Tần Vãn Thư thế nhưng biết Thi Vân Dạng có sức quyến rũ vô vãng bất lợi (ý là nơi nơi thuận lợi, tới đâu cũng tốt), đứng ở chỗ nào cũng đều trở thành tiêu điểm, bản thân mình không có loại sức quyến rũ như nàng.
“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với người bên cạnh Tần Vãn Thư thôi.” Tả Khinh Hoan vui vẻ nói, sự hứng thú đó đều dựa trên cơ sở là Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư chỉ mỉm cười hồi đáp.
_________________