Nguyên Thần

Chương 1 : Lý gia vương tử

Ngày đăng: 00:56 27/06/20

Lịch Cựu Thiên năm 820, tại đỉnh Bàn Long Sơn.
Thời điểm nhìn thấy chín đạo thiên lôi hình dạng như thần long giáng xuống, Lý Hàn nhẹ thở ra một hơi, khẽ nở một nụ cười. Hắn biết rõ mình sống không qua một tràng lôi kiếp này, chỉ đành hết sức gắng gượng, trong cửu tử tìm nhất sinh.
Sở dĩ Lý Hàn vội vội vàng vàng muồn đối mặt đại kiếp là vì bản thân hắn nôn nóng khai mở bí mật Thần Giới mà xưa nay có rất ít người biết đến. Thế giới cao siêu kia đã từng vài lần cử xuống thần linh cứu độ chúng sinh trong lúc đại nạn, nhưng về sau lại không có ai miêu tả được thần linh mặt mũi nhìn ra làm sao, có thực lực như thế nào.
Mà thế hệ tu đạo của Lý Hàn lại được gọi là Thế Hệ Vàng, bởi vì vào thời đại này thiên tài nhiều như kiến trong tổ, số lượng tu sĩ có tiềm năng đột phá tiến vào ngưỡng cửa Thần Nguyên cảnh là đếm không xuể. Bản thân là một trong những đại năng Thiên Nguyên cảnh đỉnh phong, Thiên Tôn Lý Hàn hoàn toàn không muốn thua kém những đối thủ cạnh tranh vô cùng khốc liệt kia, ví dụ như Thiên Kiếm Trương Tử Phong, Thiên Nữ Băng Ngọc Hạ,…
Lý Hàn vận dụng hết thảy chiêu trò, hết thảy kiến thức uyên bác của mình, bao nhiêu tuyệt kỹ, bí kỹ đều ném ra một cách không nhân nhượng.
Thế nhưng, một cái nhân loại be bé như hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Cửu Long Thiên Lôi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau mấy hồi tiếng nổ rền vang, Thiên Tôn Lý Hàn để lại một tiếng cười dài tự giễu rồi tan thành mây khói. Trong vô hình, chút ít cao ngạo tự kiêu của một cường giả Thiên Nguyên cảnh trong hắn cũng bị thiêu rụi. Hắn thầm phát thệ: nếu có kiếp sau, ta hoàn toàn không dám vỗ ngực tự xưng hai chữ Thiên Tôn này. Núi có thể cao, nhưng trời còn cao hơn, bản thân hắn chỉ là một con tiểu động vật mạnh mẽ hơn những con kiến khác, điều này không đồng nghĩa với trên đời này không có thợ săn đến làm thịt hắn được. Bằng chứng chính là chín đạo lôi kiếp khảo hạch tư cách đăng thiên thành thần kia.
Nếu thiên kiếp khảo hạch vào cửa đã kinh khủng như thế này… Lý Hàn nghĩ cũng không dám nghĩ tới thực lực của thần linh là ở mức độ nào…
Trong suốt tám mươi năm tiếp sau sự kiện Thiên Tôn Lý Hàn vẫn diệt tại đỉnh Bàn Long Sơn, thiên hạ rơi vào hỗn loạn, nhiều thế lực trong bóng tối vốn e ngại sự tồn tại của Lý Hàn đồng thời xuất thế, dẫn tới sự sụp đổ của nhiều tông phái già nua sớm đã lung lay. Tiếp theo đó là nhiều tin đồn về việc một số đại năng Thiên Nguyên cảnh khác cũng đã bắt đầu độ kiếp muốn trở thành thần linh…
Năm thứ 400 của Thế Hệ Vàng cuối cùng cũng chấm dứt một thời kỳ phong vân tranh hùng của thiên tài lục địa Hoàng Nguyên. Đi kèm với kết thúc của thời đại Cựu Thiên chính là mở đầu rạng rỡ cho một kỷ nguyên mới…
Lịch Tân Thiên năm 418, tại đế quốc Đại Kim.
Bên trong luyện võ trường, nội viện Lý gia, một thiếu niên anh tuấn, thân thể cường tráng đang dồn hết sinh lực vào mỗi quyền mình tung ra, nhắm thẳng vào mục tiêu trước mặt là một lão giả râu tóc bạc trắng. Tuy nhiên, lão giả không hề già yếu: lưng lão không những không còng mà còn thẳng tắp như cột trời, bộ võ phục màu xanh khó có thể giấu đi dáng dấp khôi ngô, vai u thịt bắp của lão.
Một lão giả như vậy, người phàm ngu muội nhìn vào cũng nhận ra được lão là một cường giả võ đạo.
Thịch!
Thiếu niên nhất thời bị lão giả nện một chưởng vào bụng, ngã lăn ra đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Cứ đà này, ta mãi mãi cũng không bắt kịp nhị đệ…
Hắn vừa thở hồng hộc vừa tự than vãn.
Phốc!
Thiếu niên bỗng dưng bị lão giả dùng một tay xách lên, tiếp đó là một cái tát quất vào sau ót.
- Ai da, gia gia đại nhân, sao ngài lại đánh ta!
- Hài tử ngu xuẩn. Không phải ta đã lý giải rõ ràng cho ngươi rồi sao? Thế nào? Lời gia gia nói, đối với lỗ tai của ngươi không có cân nặng à?
Thiếu niên xanh cả mặt, vội xua tay đáp:
- Viên nhi không dám, thật sự không dám a!!
- Tốt. Hôm nay nếu ngươi vẫn không thể đánh trúng được một quyền lên người gia gia, ngươi đừng hòng về nhà ăn trưa!
Lý Viên nuốt ngụm nước bọt, đáp:
- Vâng, gia gia đại nhân.
Gần đây, cái tên Lý Viên đã trở thành tâm điểm của mọi cuộc bàn luận dưới đường phố thủ đô Hoàng Long. Những cuộc nghị luận xôn xao về Lý gia đại vương tử vừa mới mười bảy tuổi đã đột phá bình cảnh Sơ Nguyên cửu phân mà tiến vào Ngưng Nguyên cảnh nhất phân, chân chính ngưng ra được nguyên khí trong đan điền.
Đem ra so sánh với Thế Hệ Vàng vào thời đại Cựu Thiên, Thiên Kiếm Trương Tử Phong phải mất tận hai mươi lăm năm mới có thể đạt được thành tựu tương tự. Một phép so sánh lịch sử đơn giản như vậy liền chỉ rõ sự khác biệt về độ hưng thịnh của võ đạo vào hai thời kỳ, một cũ một mới.
Vì lẽ đó mà Lý Viên rất nhanh liền được nâng lên ca tụng thành thiên tài ngàn năm hiếm gặp của lục địa Hoàng Nguyên.
Thế nhưng hắn cũng không phải là người duy nhất có thiên phú cao bất thường. Ở những đại đế quốc khác, có rất nhiều cái tên mới nổi đang được giới võ giả bàn tán ca tụng. Mọi người ai nấy đều nhận ra: sau mấy trăm năm lặng lẽ hồi phục từ trận đại loạn cuối thời kỳ Cựu Thiên, lục địa Hoàng Nguyên đang dần dần nổi lên một hồi phong vân. Thiên tài trẻ tuổi đang mọc lên khắp nơi, tông môn của bọn họ cũng dần dần thuận thế quật khởi, làm nên tên tuổi vẻ vang.
Đối với các tán tu ngoài cuộc mà nói, đây chính là một thời đại tràn ngập trò vui cho bọn họ đừng ngoài vừa xem vừa hăng say bàn tán; người chết thì miệng cũng sẽ câm lặng, nhưng miệng đời thì sẽ không bao giờ im, chính là đạo lý này.
Nhưng nếu hiện nay thiên tài võ đạo như Lý Viên đâu đâu cũng có, vậy trong số bọn họ nhất định là có những cá nhân nổi trội, những con hạc giữa bầy gà. Trong số những con hạc này, Lý gia nhị vương tử, đệ đệ ruột của Lý Viên chính là một.
- Lại nhắc tới Hàn nhi, không biết tiểu tử kia có lại đang làm chuyện động trời nữa hay không…
Lý lão gia tử Lý Thần Quân vừa dễ dàng vung tay đánh Lý Viên thành đầu heo vừa thầm suy nghĩ:
- Hàn nhi, ngươi vừa sinh ra kinh mạch toàn thân đã thông suốt, tiền đồ luyện võ hoàn toàn vô song, năm tuổi ngươi liền đột phá đến Sơ Nguyên nhất phân, mười tuổi lại chinh phục Ngưng Nguyên cảnh, ngưng ra một bụng nguyên khí lấp đầy đan điền, đến hôm nay, ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng ngay cả ta cũng nhìn không ra ngươi ẩn giấu bao nhiêu đạo hạnh. Trời sinh một yêu nghiệt như vậy vào Lý gia, làm ta có chút không biết phải làm sao… ài…
Lý gia ở đế quốc Đại Kim là một vương tộc, mỗi thế hệ đều có dính líu quan hệ máu mủ với hoàng thất. Đến đời lão gia chủ Lý Thần Quân thì lão chính là cậu ruột của đương kim hoàng thượng, làm cho địa vị của Lý gia lại nhích lên cao nửa phần. Một đại vương tộc lâu đời với tài lực nhất nhì đất nước như vậy đương nhiên là có nhiều con cháu, số lượng ngay cả người của Lý gia cũng đếm không xuể.
Nhưng trong đó chỉ có một số rất ít được mang danh hiệu vương tử hoặc công chúa, ví dụ điển hình là hai huynh đệ Lý Viên cùng Lý Hàn, ngoài ra còn có mấy vị đệ muội cùng cha khác mẹ có thiên phú tốt của bọn hắn.
Trong số những vương tử, công chúa này, nhị vương tử Lý Hàn bị người trong gia tộc kính sợ nhất. Độ yêu nghiệt của hắn quá bất thường, để cho người Lý gia có chút không rõ phải đối đãi với hắn làm sao cho phù hợp, dẫn tới rất nhiều người vì sợ hãi tiềm lực của hắn mà giữ khoảng cách với hắn. Ngoại trừ cha mẹ ông bà, huynh muội thân thích ra, Lý Hàn rất ít giao thiệp với người khác, mà người trong gia tộc cũng không dám mở miệng nói bừa bãi về thân phận của Lý Hàn ra cho bên ngoài biết.
Kết quả, ngoại trừ Lý gia ra, bên ngoài gần như không có ai biết gì nhiều về Lý gia nhị vương tử Lý Hàn. Hơn nữa, hiện nay ánh hào quang của Lý Viên đang tỏa sáng vô cùng chói lóa, làm sao người ta sẽ để ý tới một cái tiểu đệ thần bí chìm trong sương mù của hắn đây?
- Hô! Tốt lắm, về ăn trưa đi.
Lao lực một hồi, Lý Viên cuối cùng cũng đấm trúng vai Lý Thần Quân được một lần, được tha về nhà ăn trưa.
- Tạ gia gia đại nhân chỉ bảo.
Nhìn bộ dáng ướt đẫm mồ hôi của Lý Viên, sau đó lại nhìn vẻ thong dong vuốt râu của Lý Thần Quân, chênh lệch tu vi giữa hai người liền hiển lộ rõ ràng. Lý lão gia tử chính là một cường giả Linh Nguyên cảnh nhị phân, ở trong thời kỳ võ đạo trầm thấp còn đang phục hồi sau Cựu Thiên mà leo lên tận tầm cao này, chỉ cần không phải óc lợn liền có thể suy nghĩ ra thiên phú cùng cố gắng vượt lên trên thời đại của lão.
Lý Thần Quân xoay gót, nhẹ bay lên một cái, thoáng qua đã vượt trăm trượng tiến vào biệt viện của Lý Hàn.
Vừa đến nơi, Lý Thần Quân đã bắt gặp một thiếu niên dáng người cao cao, hình thể tương đối khôi ngô, nét mặt anh tuấn pha lẫn chút thư sinh nhã nhặn. Hiện tại hắn đang dạy một tiểu nha đầu quyền thuật, chính là một trong số ít Lý gia công chúa Lý An Nhiên.
Tiểu nha đầu Lý An Nhiên mang vẻ mặt nghiêm túc, tụ tập lực lượng trên nắm tay, sau đó đột ngột đánh tới, vẽ trong không trung một đường thẳng, lờ mờ ẩn hiện dấu vết của nguyên khí tụ tập.
Lý Thần Quân vuốt râu cười hài lòng. Xem ra tiểu công chúa này thiên phú không kém đại ca Lý Viên của nàng chút nào, sau này tiền đồ vô hạn lượng.
Chỉ có điều, một quyền non nớt kia của nàng tuy rằng đúng bài bản, nhưng ở trước ánh mắt đã trải qua ngàn năm lịch duyệt của Lý Hàn thì quả thật không khác gì trẻ sơ sinh quơ tay múa chân.
Hắn dễ dàng chộp lấy cổ tay nàng, cười nói:
- Có tiến bộ hơn lần trước một bước rất xa, quả không hổ là muội muội của ta.
Tiểu nha đầu hớn hở vỗ tay:
- Nhị ca, nhị ca, lần trước nhị ca nói sẽ thưởng cho An Nhiên!
Lý Hàn gật đầu, lấy từ trong túi không gian ra một cái trâm cài tóc bằng bạch ngọc. Loại điêu khắc trên trâm hoàn toàn không thể tìm thấy bên ngoài, vì đây là tự tay cựu Thiên Tôn Lý Hàn làm ra. Năm đó, Lý Hàn chính là một bậc đại tông sư trên nhiều lĩnh vực, mà cũng chính vì khát vọng tìm hiểu tri thức trong thiên hạ mà hắn đã từ bỏ rất nhiều, đến lúc bị thiên kiếp oanh chết, xung quanh hắn ngoại trừ vài vị huynh đệ kết nghĩa ra cũng không có vợ con gia đình gì.
Hôm nay, hắn tuy bị người trong gia tộc e sợ, nhưng vẫn hơn đời trước ở chỗ là hắn có cha mẹ quan tâm đến hắn, có huynh đệ tỷ muội thân cận, nhân sinh cũng trở nên dễ thở hơn trước kia rất nhiều. Như vậy cũng đủ làm Lý Hàn cao hứng rồi.
- Muội về trước đi, nhị ca cùng gia gia đại nhân có chuyện cần nói.
Lý Hàn tự tay cài cây trâm lên tóc Lý An Nhiên, dặn dò.
Tiểu nha đầu vui vẻ cười đến híp mắt, nhưng cũng rất hiểu chuyện mà chạy đi, không nấng ná lại gây phiền phức cản trở người lớn. Nàng tuy còn nhỏ, nhưng cũng là con cháu đích hệ của một vương tộc khổng lồ trong võ đạo giới, không thể cùng tiểu hài tử bình thường so sánh.
Lý Hàn cuối cùng quay lại cười chào Lý Thần Quân:
- Gia gia đại nhân, ngài đến tìm Hàn nhi không biết có việc gì?
- Hừ!
Lý Thần Quân cười lạnh một tiếng, tay phải lóe lên tung ra một chiêu trong Phục Ma Quyền pháp giống y hệt động tác tung quyền lúc nãy của tiểu nha đầu, nhưng khác ở chỗ là một quyền này được một cường giả Linh Nguyên cảnh thi triển, độ biến ảo cùng lực lượng chứa bên trong là hoàn toàn bất đồng, trên nắm tay của Lý Thần Quân còn ẩn hiện có linh lực dao động.
- Ách, gia gia ngài khéo đùa!
Lý Hàn ức chế kêu lên một tiếng, thân trên khẽ xoay, vừa vặn né được một quyền khí thế bá đạo của Lý Thần Quân. Sau đó hắn cũng không có ngoan ngoãn chịu thua, mà tay trái liền dựng lên, nguyên khí rót vào, trong nháy mắt cấu tạo chưởng hình.
Con mắt Lý Thần Quân co giật, trong bụng thầm mắng tiểu tử thúi, trên bụng lập tức hình thành một tầng nguyên khí phòng thủ.
Ầm!
Lý Hàn vỗ một chưởng vào bụng Lý lão gia tử, còn bản thân hắn thì bị kình lực phát sinh từ một quyền của lão chấn cho bay ra ngoài, lộn nhào một vòng trên không trung rồi mới tìm lại được thăng bằng đáp trên mặt đất.
- Tiểu hỗn đản, ngươi dám thi triển Xuyên Sơn Chưởng lên người lão gia gia già yếu của ngươi!
Lý Hàn lắc lắc bàn tay sưng đỏ, cười khổ đáp:
- Gia gia đại nhân, ta không những không đánh trúng ngài được, mà ngược lại còn tự làm đau mình…
Lý Thần Quân đúng là có chút không nói lý. Bản thân lão triển khai nguyên khí phòng vệ đã là ý lớn hiếp nhỏ, đằng này lão còn trộn cả linh lực vào trong tầng phòng vệ kia, kết quả khiến cho một chưởng của Lý Hàn hoàn toàn bị phản phệ, tạo nên thương tổn ngoài da trên lòng bàn tay của hắn.
Có điều, cử chỉ này của lão chính là một loại động viên: ta biết tiểu tử ngươi quá khác thường, bị mọi người xa lánh, nhưng ngươi cứ nhìn lão đầu ta đây còn cao cường hơn ngươi, chứng tỏ ngươi không đơn độc trong thế giới rộng lớn này.
Lý Thần Quân vuốt râu, đánh giá Lý Hàn một chút, lại nói tiếp:
- Tiểu tử ngươi nhìn vẫn uể oải như thường, lần này ta đã đem tên ngươi nhét vào võ viện Đại Kim, để xem đến lúc ngươi vào đó nhìn thấy mỹ nữ cao thủ rồi có còn giữ được bộ mặt lạnh nữa hay không.
Sau đó lão ném một tấm thiệp chào mừng cho Lý Hàn rồi xoay người đi mất.
Lý Hàn mở phong thư ra đọc thử, trên miệng cười khổ không thôi.