Nguyên Thần

Chương 2 : Chu viện trưởng

Ngày đăng: 00:56 27/06/20

Từng rạng mây đỏ thẫm nhẹ trôi trên bầu trời, ánh chiều tà phủ xuống Lý gia vương phủ, gió xuân nhè nhẹ lay động những hàng anh đào hồng tươi, làm cho cánh hoa rơi lả tả trong sân, cảnh tượng làm cho người ta thấy bình yên trong tận tâm hồn.
Bấy giờ, Lý Hàn đang ngồi dưới một gốc anh đào cổ thụ luyện công, từng dòng lại từng dòng nguyên khí suôn sẻ tuần hoàn trong cơ thể, thấm nhuần vào mỗi khúc xương, thớ thịt của hắn. Một võ giả Hợp Nguyên cảnh mười lăm tuổi – đây là một chuyện mà ngay cả những cường giả Thế Hệ Vàng khai sáng võ đạo trên đại lục Hoàng Nguyên cũng không dám nghĩ tới, nhưng đối với một trùng sinh giả như Lý Hàn thì lại không phải là việc gì to tát.
Trên thực tế, hắn có muốn tu luyện chậm hơn nữa cũng không được, vì linh hồn hắn căn bản đã nắm giữ lực lượng đại đạo cực kỳ đặc thù của riêng mình, hiện tại hắn chỉ cần bỏ thời gian đánh xuống căn cơ thật vững chắc là dễ dàng đột phá bình cảnh về mặt thể xác. Đối với Lý Hàn, cảm ngộ võ đạo dưới Thiên Nguyên cảnh hoàn toàn không phải là trở ngại gì.
Tốc độ tu luyện như hắn, đừng nói gì thời kỳ Cựu Thiên, ngay cả ở hiện tại, hắn cũng có thể xem như vô song, xa xa siêu việt đại ca Lý Viên được mọi người ca tụng của hắn.
Có điều, Lý Hàn là hoàn toàn không thể lấy điều này làm tự hào được.
Thời điểm hắn nhận ra ở dưới bầu trời này mình là loại sâu kiến như thế nào, hắn đã triệt để không còn chút cao ngạo nào. Bấy giờ trong hắn chỉ còn sót lại khao khát rực cháy muốn vượt lên trên cả Thiên. Trước khi đạt được mục tiêu này, hắn hoàn toàn không cho rằng mình thật sự có gì hay ho hơn phàm nhân ngoại trừ thân thể mạnh mẽ.
Nghe thì có vẻ tiêu cực, nhưng chuyện này ngược lại đối với tu luyện tâm cảnh của Lý Hàn lại có lợi. So với đoạn thời gian Thiên Tôn Lý Hàn ngang dọc thiên hạ thì Lý gia nhị vương tử Lý Hàn đã tăng thêm mấy phần trầm ổn, bớt đi rất nhiều tự kiêu cao ngạo của một kẻ bề trên.
Hắn nhớ lại, ngày đó lúc bị thiên kiếp oanh thành cát bụi, hắn cứ nghĩ mình đã chết, nhưng sau đó thần hồn lại đột ngột tỉnh giấc, lúc này mới phát hiện mình đã biến thành một bào thai còn cách ngày ra đời khoảng hai tháng. Hắn nhanh chóng đặt xuống quyết tâm phải nương nhờ cơ hội làm lại từ đầu này cho thật tốt, vì bầu trời đồ sộ kia vẫn còn đang chờ hắn đến khai phá chinh phục.
Lý Hàn cũng đã nghĩ tới khả năng kiếp nạn thật sự trước khi thành thần của hắn chính là bản thân việc trùng sinh này đây. Trong võ đạo giới lưu truyền câu nói “đỉnh cao võ đạo chính là thời điểm phản phác quy chân, vạn đạo quy nhất”, xem ra chính là đạo lý này. Lý Hán nếu thật sự muốn vượt lên trên trời cao, có lẽ trước hết phải chứng tỏ cho lão thiên thấy hắn có đủ kiên nhẫn làm lại một cuộc đời mới, đánh tan gian lao mà siêu việt kiếp trước của chính mình.
Một khi đã nghĩ thông suốt, Lý Hàn liền chú tâm vào tu luyện ngay từ trong bụng mẹ, kết quả là kinh mạch toàn thân hắn vừa sinh ra đã hoàn toàn khai thông, vừa chập chững biết ngồi liền có thể bắt đầu vận dụng Họa Thiên Chân Quyết do chính mình sáng tạo mà một lần nữa bước lên con đường võ đạo.
Năm xưa, hắn chính là vận dụng Họa Thiên Chân Quyết này một mình áp đảo cả một tông môn Bát Nguyên cấp, ngay cả lão tổ của tông môn Cửu Nguyên cấp cũng phải e dè môn công pháp này đến mấy phần, có thể thấy được độ nguy hiểm của nó.
Lý Hàn nương nhờ đạo lộ do chính mình mở ra mà suôn sẻ trở thành cao thủ Hợp Nguyên cảnh tứ phân ở tuổi mười lăm; đặt hắn vào bất cứ đâu trên đại lục Hoàng Nguyên cũng sẽ có siêu cấp tông môn nhiệt liệt truy cầu.
Lý Hàn chợt mở mắt, ngắm nhìn hoa đào tung bay trong gió một lát, bỗng nhiên hắn ngộ ra điều gì đó, thoắt cái trường kiếm vốn được cất giữ trong túi không gian liền xuất hiện trong tay, bản thân hắn cũng đã rơi vào giữa sân, bắt đầu múa kiếm.
Lý Thần Quân đang ngồi trên mái ngói của tòa kiến trúc cao nhất Lý gia vương phủ thì chợt nhướng mày nhìn về phía biệt viện của Lý Hàn. Một hơi thở dài khẽ buông xuống, Lý Thần Quân than thở:
- Hài tử ngu ngốc, ta chỉ hy vọng ngươi ở trong võ viện Đại Kim tìm được một vài tri kỷ…
Thời gian thoắt cái trôi qua hơn hai tháng, hiện tại đã quá giữa xuân, chỉ còn hơn một tháng liền là đầu hạ. Thời gian này đối với võ giả đế quốc Đại Kim là cực kỳ quan trọng, bởi vì kì thi sát hạch đầu vào của võ viện Đại Kim đã chính thức bắt đầu. Con cháu thế gia võ đạo càng là sốt sắng, quấn quít hơn người bình thường, mỗi người đều lo sợ sẽ không đạt được bài danh tốt trên bảng xếp hạng đầu vào mà làm xấu mặt gia tộc trước mặt những đối thủ cạnh tranh khác.
Lý Viên cùng với một số các tinh anh khác của Lý gia cũng không phải ngoại lệ, mặt khác, bọn hắn chính là căng thẳng hơn ai hết. Lý Viên thì có chút hồi hộp vì hắn biết chắc bản thân sẽ không tránh khỏi được một trận tái đấu với nhị đệ Lý Hàn, bản thân hắn cũng đã khổ tu rất nhiều, lần này hắn có chút tự tin rằng mình có thể làm khó dễ Lý Hàn một chút. Trong thâm tâm của Lý Viên, hắn hoàn toàn không hề nghi ngờ khả năng tiến vào ba danh ngạch đầu bảng của nhị đệ.
Về phần những tinh anh khác của Lý gia, bọn họ đa số đến từ chi tộc hoặc là trung cấp gia tộc quy thuận Lý gia. Những người này đều có cùng một mục tiêu: được Lý gia chân chính công nhận, về sau có thể tiến nhập chính tộc. Nhưng ngoài ra, bọn họ còn muốn tranh thủ cho mình chút chỗ đứng trong võ viện Đại Kim để chiếm được tài nguyên tu luyện dồi dào hơn các học đồ tầm thường khác.
Mỗi người tìm đến võ viện Đại Kim đều có mục tiêu cùng tham vọng của riêng mình, nhưng hầu hết tất cả đều truy cầu cảnh giới võ đạo cao cao phía trên mà họ chưa từng được nhìn thấy qua, ai ai cũng muốn một lần trong đời cảm thụ cảm giác đứng trên vị trí thượng vị giả nhìn xuống chúng sinh kia.
Duy chỉ trừ một người đã từ cái đỉnh kia leo xuống…
Lý Hàn rải bước tiến vào võ viện Đại Kim, hắn nương theo dòng người tấp nập mà đi qua song đại kim môn. Ánh mắt hắn thoáng liếc qua hai cánh cửa bằng hoàng kim to đồ sộ, khẽ lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó lại hồi phục vẻ lãnh đạm không quan tâm.
- Cũng đã lâu rồi chưa có lại thấy qua Huyền Kim tinh khiết như vậy…
Lý Hàn nhỏ giọng nhận xét một câu không ai nghe thấy, sau đó lại tiếp tục lẳng lặng biến mất vào trong đám đông. Vốn dĩ đã không có ai biết về hắn, hôm nay hắn lại còn mười phần điệu thấp trực tiếp cuốc bộ từ Lý gia vương phủ đến võ viện Đại Kim, hoàn toàn không có phong phạm của một vương tử cao quý. Chính vì vậy mà hắn có ung dung đi giữa đám người thì cũng không sợ bị ai quấy rầy.
Tại chỗ báo danh, phía trước mỗi một vị quản sự ghi danh đều đã hình thành một hàng người dài đến tận cổng vào, nhưng chỉ ngoại trừ một người duy nhất hiên ngang ngồi ở chính giữa là không có thí sinh nào dám tiến đến báo tên tuổi. Người này là một nam tử trung niên, đầu đã hai thứ tóc, nhưng đôi mắt sáng như sao, lại sắc bén như diều hâu của hắn ngược lại triển lộ sự minh mẫn cùng nhạy bén vượt xa người trẻ tuổi. Hắn tuy rất anh tuấn, nhưng vẻ mặt cùng khí chất lại vô cùng đáng sợ, khiến cho không một ai dám tiếp cận hắn.
Thế nhưng đó chỉ là một phần lý do mà thôi…
Một phần khác chính là vì ban nãy có mấy người ngông nghênh đến bàn ghi danh của hắn tỏ thái độ tự tin thái quá, nhất thời liền bị hắn trực tiếp đánh rớt đuổi cổ về nhà. Ban đầu, những người này còn bất mãn la lối, nhưng bỗng nhiên ầm một tiếng rền vang, một cái đại kim ấn nện xuống mặt bàn, lập tức khiến toàn bộ khu vực này im bặt.
- Ôi mẹ con ơi! Kia chẳng phải là viện trưởng Chu Khải Minh sao!?
Đến lúc có người sợ hãi hú lên một câu như vậy, đám đông mới dồn dập nhận ra nam tử trung niên kia. Mà một khi mọi người đã nghe thấy cái tên Chu Khải Minh thì ai nấy đều xanh hết cả mặt, vội vàng nhảy sang vị trí ghi danh khác, không một ai dám đi thách thức bàn ghi danh của viện trưởng.
Trong đám đông cũng bắt đầu nổi lên những cuộc nghị luận sôi nổi…
- Này, không phải Chu viện trưởng là một lão giả lưng còng trên trăm tuổi sao?
- Đồ ngu!
- Ai nha, sao ngươi lại đánh ta?
- Ngươi thân là võ giả lại không biết gì về truyền thuyết Chân Nguyên cảnh sao?
- Chân Nguyên cảnh!?
- Đúng vậy, cường giả Chân Nguyên cảnh là những tồn tại vượt trên phàm tục, tuổi thọ liền là gấp đôi, ngoài ra còn có khả năng phi hành vượt không, một ý niệm đơn giản liền có thể hủy diệt một võ giả thông thường.
- Uy, ngươi nói vậy không lẽ…
- Đúng, Chu viện trưởng đã sớm đột phá vào cảnh giới Chân Nguyên, vì vậy mới đột nhiên trẻ đi chục tuổi như vậy a!
Người kia hít một ngụm khí lạnh, lặng lẽ cùng đồng bạn nhảy sang vị trí ghi danh khác.
Chu Khải Minh vốn dĩ đã nổi danh nghiêm khắc, danh hiệu minh sư đến từ địa ngục, nay lão lại đột phá đến Chân Nguyên cảnh, trẻ đi chục tuổi, như vậy liền là có nhiều hơi sức hơn trước kia, dẫn tới ai cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Bất quá, thời đại này không thiếu thiên tài mắt cao hơn đầu, tự tin tuyệt đối vào thực lực bản thân. Những người này không sợ trời không sợ đất tiến lên muốn ghi danh sát hạch đầu vào ở chỗ Chu viện trưởng, nhưng cuối cùng đều bị hắn thẳng tay đuổi cổ về, vẻ mặt đều tái xanh không dám càn rỡ chống đối, chỉ có thể cụp đuôi co giò bỏ chạy…
Giữa lúc mọi người đang ồn ào bàn tán sự xuất hiện đột ngột của Chu Khải Minh, một nữ tử dáng dấp cao thon nhẹ bước tiến tới trước bàn ghi danh của hắn. Chỉ cần vài người vừa thấy kiều dung của nàng, thông tin lập tức truyền đi khắp nơi bên trong khu vực ghi danh của võ viện Đại Kim:
- Công chúa điện hạ! Cư nhiên là công chúa điện hạ đến!
- Ta nghe nói nàng đã mười tám tuổi rồi a, vì sao đến bây giờ mới muốn gia nhập võ viện Đại Kim?
Các gia tộc võ đạo muốn cho con em đi học ở võ viện đều lấy độ tuổi mười lăm làm chuẩn, vì đây chính là thời điểm tốt nhất để bắt đầu tăng cường ma luyện khắc nghiệt cho những mầm mống võ đạo non trẻ. Vì vậy mà câu hỏi của người kia cũng không có gì là bất thường, thậm chí có rất nhiều người cũng nghĩ như hắn.
Có điều, hắn lại bị một bằng hữu mới quen biết hôm nay đấm vào vai chửi một tiếng:
- Ngươi mới từ vùng nông thôn vào thủ đô nên không biết, chứ sự thật là công chúa điện hạ cách đây ba năm đã được Tử Nguyệt Môn sơ tuyển, mang đi đào tạo ở ngoại quốc, đến tận năm nay mới trở về gia nhập võ viện của quê nhà.
- Tử Nguyệt Môn! Không lẽ chính là một trong những siêu cấp đại tông phái ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ đế quốc nào trên lục địa Hoàng Nguyên?!
Người kia trầm trọng gật đầu, sau đó ánh mắt hướng về công chúa Hồng Thiên Mộng trở nên mê say cùng tràn đầy quyết tâm cố gắng, hạ giọng nói ra:
- Không sai, chỉ có loại thiên chi kiêu nữ như nàng mới có đủ bản lĩnh được Tử Nguyệt Môn săn đón như vậy. Chúng ta nếu không cố gắng hết sức mình, khẳng định sẽ bị võ viện Đại Kim đào thải không nhân nhượng, đến lúc đó đừng nói gì tới công chúa điện hạ, ngay cả những sư tỷ sư muội cùng khóa cũng đừng mơ tưởng tới!
- Ngươi nói… cũng không phải không có đạo lý a…
Cả hai người đồng thời lâm vào trầm tư, nhưng ánh mắt vẫn không quên dõi theo công chúa điện hạ.
Hồng Thiên Mộng là một nữ nhi nhà võ, thân hình rất cân đối, đường cong không nam nhân nào có thể nhịn được ngoái đầu nhìn nhiều thêm một chút, trừ khi miễn cưỡng nhắm mắt lại. Hơn nữa, huyết mạch của nàng cũng là qua bao đời vương hầu chọn lọc nam thanh nữ tú, đến đời của nàng chính là may mắn sản sinh ra một kết tinh xinh đẹp tuyệt trần, thần linh thì không rõ, nhưng chỉ cần là người phàm nhìn vào, lập tức liền đánh giá: tiên nữ cùng lắm cũng chỉ như thế này.
Thời điểm nàng đứng trước bàn ghi danh của Chu Khải Minh, ánh mắt của hắn vẫn hờ hững nhìn vào trang giấy trắng đặt trên bàn, giống như hắn đang nhìn một miếng thịt sống tầm thường ngoài chợ vậy. Chu Khải Minh lạnh nhạt nói:
- Cầm bút tự ghi danh lấy.
Một câu này hắn cũng đồng dạng nói với những người trước đó tới ghi danh, nhưng đến nay chưa một ai có bản lĩnh viết được tên mình vào cuốn sổ ghi danh trên bàn của Chu viện trưởng.
Hồng Thiên Mộng khẽ đưa mắt nhìn Chu Khải Minh một lát, sau đó cúi đầu, lễ phép nói:
- Chu viện trưởng, Thiên Mộng xin thất lễ trước…
Sau đó ngọc thủ khẽ đung đưa, hướng về phía bút lông trên nghiên mực.
Thình lình, nguyên khí trên người nàng cô đọng lại, đậm đặc đến mức những thí sinh đến ghi danh khác khẽ rùng mình một cái; có người khẽ than một tiếng:
- Ngưng Nguyên cảnh lục phân a!
- Lục phân!
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Thiên Kiếm Trương Tử Phong năm đó hai mươi lăm tuổi mới chỉ Ngưng Nguyên cảnh nhất phân, Lý gia đại vương tử Lý Viên mười bảy tuổi liền đuổi kịp thành tựu đó, được người người ca tụng là thiên tài hiếm có. Hôm nay lại lòi ra một cái Hồng Thiên Mộng mười tám tuổi Ngưng Nguyên cảnh lục phân, khiến cho tự tin của rất nhiều thiên kim công tử cao ngạo bị đả kích nặng nề…
Ầm!!
Đột nhiên cái bàn ghi danh của Chu viện trưởng mạnh mẽ chấn động một cái, mọi người còn chưa kịp định thần để nhìn cho kỹ màn kịch thì đã thấy Chu Khải Minh nghiêng đầu ra hiệu để cho Hồng Thiên Mộng thông qua, trên trang giấy trắng không biết từ khi nào đã xuất hiện ba chữ Hồng Thiên Mộng chỉnh chu đẹp như tranh vẽ.
Toàn trường lập tức câm lặng, nhất thời ai cũng không nói nên lời…
Chỉ trừ Lý Hàn đứng ở gần đó mỉm cười, ánh mắt lộ ra chút thưởng thức thiên phú của nha đầu kia.
- Cũng lâu rồi ta không có đứng ra trang bức một ít…
Hắn vừa tự thì thầm vừa khẽ tiến bước về phía bàn ghi danh của Chu viện trưởng.