Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 9 : Vị thứ chín

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Có thể gặp lại nhau theo cách này, Trần Chước cũng không ngờ.



Anh biết rõ cô gái nhỏ sẽ chuyển nhà, nhưng lại phải đi Hồng Kông một chuyến. Một cuộc giao lưu học tập mỹ thực vài ngày, khiến anh không rảnh để quan tâm rất nhiều thứ.



Thấy trong nhóm WeChat lại thảo luận chuyện “Tiên nữ mất tích lần hai”, anh biết Tiên Bối đã chuyển đi.



Còn chuyển đi đâu, anh định về hỏi lại. Chỉ cần cô vẫn còn ở nhân gian, anh vẫn có thể tìm được cô.



Câu “gặp sau” trước đó, cũng không phải chỉ là sự tự tin mù quáng của nam thẳng*.



(*) nam thẳng: không hiểu lắm vì sao dùng ở đây ToT Đúng định nghĩa thì nam thẳng là đàn ông có tính hướng bình thường



Nhưng, đời là thế, cực thích đánh bất ngờ.



Mỗi thứ Năm hàng tuần, Trần Chước đều đi câu lạc bộ đấu kiếm.



Anh không có nhiều sở thích nghiệp dư lắm, một trong số đó épée*.



(*) épée: tiếng Pháp có nghĩa là “thanh kiếm”. Đây là một trong ba loại kiếm Rapier được sử dụng trong môn thể thao Fencing (đấu kiếm hiện đại) xuất hiện từ cuối thế kỷ XIX ở châu Âu. Épée có ba cạnh, chiều dài không quá 110cm và có trọng lượng tối đa là 775g.



Trần Chước đã luyện khá nhiều năm, và rất nổi tiếng trong câu lạc bộ. Những học viên đã từng đấu với anh, hầu như chưa ai thắng anh cả.



Có thể đấu được với anh, là linh vật câu lạc bộ (tự mệnh danh) – Khương Tự Hào. (khụ, đúng tên đấy, không có sửa đâu)



Cậu bé nhỏ hơn anh mười tuổi, gia đình khá giả, mới lớp 10 đã bị cha mẹ mang đến đây, nói muốn học đấu kiếm.



Lúc đó thằng bé đã cao 1m86, tay chân dài ngoằng, nên huấn luyện viên đề cử học kiếm épée.



Nghé con mới sinh không sợ cọp, Khương Tự Hào mới học được tý da lông, đã mon men đi khiêu chiến, đấu với Trần Chước.



Mới đầu, đương nhiên bị nguyên lão Trần hành hạ đến không thẳng nổi eo lên, bị học viên cùng khóa cười.



Nhưng cậu ta tiến bộ thần tốc, chỉ qua hai năm, Trần Chước đã cảm giác được, quả thực độ linh hoạt của cổ tay và tốc độ phản ứng của mình kém hơn người trẻ tuổi rồi.



Từng chiêu từng thức đều sảng khoái tràn trề, hai người cởi mặt nạ bảo hộ, ngồi xuống ghế dài bên sân nghỉ ngơi.



Khương Tự Hào vặn bình nước đưa cho anh, thở phì phò hỏi: “Anh có đối tượng chưa?”



Trần Chước uống một hớp nước: “Chưa.”



Khương Tự Hào kinh ngạc: “Chưa có á? Nói cách khác…”



Con ngươi cậu chuyển động, như đang nghĩ trò quỷ gì đó: “Anh vẫn đang ở một mình? Trong nguyên một cái tầng hai của tiệm rộng hơn một trăm bảy mươi mét vuông mà không chê trống trải á?”



Trần Chước giọng nhạt: “Sao, chú muốn đến ở với anh chắc?”



Khương Tự Hào khoát tay: “Này này này, đừng nghĩ bậy chứ, em rất thẳng đấy. Giờ em đang ở cùng với bạn gái, sướng khỏi bàn luôn, ba mẹ em còn tưởng em đang trọ ở trường nữa chứ, ha ha.”



Cậu gãi gãi đầu: “Thật ra thì, một người bạn của bạn gái em đang tìm phòng.”




Vô cùng khẽ, nhưng Tiên Bối lại nghe được. Tiếng cười ấy như một dòng điện giật, khiến tai cô nóng lên.



Bàn tay không tới gần cô như cô đoán, mà chỉ nâng lên vài phân, gạt tấm che nắng trước mặt cô xuống.



?



Trước mắt hơi tối xuống, Tiên Bối liếc trộm vài lần, có phần khó hiểu.



Ánh nắng chói buổi trưa khiến cô rất không khỏe, nhưng trừ cô ra, cũng không ai biết điều này.



Thật ra cô cũng có rất nhiều chuyện khó hiểu.



Từ khi anh xuất hiện, số vấn đề trong lòng cô đã đủ để soạn nguyên một quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao”.



Vì sao anh lại trở thành chủ cho thuê nhà của cô?



Vì sao anh lại không nói cho cô biết trước?



Trước đó, anh có biết cô là người thuê phòng mới của anh không?



Thấy cô lần nữa, trong lòng anh nghĩ gì?



Vì sao tất cả lại trùng hợp như vậy?







Thế nhưng sau một giây, bên người vang lên giọng nam ôn hòa:



“Đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc là về đến nhà rồi.”



Trong lòng Tiên Bối “Vâng” một tiếng, nhưng rất nhanh, con ngươi cô trợn to, sau lưng là hơi lạnh cuồn cuộn.



Trời ạ, đây không phải là…



Nếu không phải nỗi sợ càng lớn hơn, cô gần như đã kinh ngạc nghiêng đầu hỏi ra tiếng.



Như bị cho vào lồng hấp, mặt nóng hay tim nóng, Tiên Bối cũng chẳng rõ.



Rốt cuộc là trùng hợp, hay là… cố ý…?



Trong tác phẩm đầu tay “Tòa thành thất lạc” của cô, nhân vật chính không cẩn thận bị zombie cắn, và triệu chứng bị nhiễm virus kỳ lạ đầu tiên, đó là sợ ánh sáng.



Nhưng anh ta đã được cứu rất nhanh, giáo sư đón anh ta về căn cứ.



Sau khi lên xe, anh ta lo dọc đường mình sẽ đột nhiên mất đi thần chí, tổn thương bạn bè mình.



Giáo sư cũng gạt tấm che nắng xuống trước mặt anh như vậy, ôn hòa nhìn anh ta, nói:



“Đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc là về đến nhà rồi.”