Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 10 : Vị thứ mười

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Đương nhiên Tiên Bối không ngủ.



Tình huống như vầy… sao cô ngủ được…



Chỉ đành cúi đầu, mất tự nhiên đùa móc khóa mèo Choo Choo trên balo.



Trần Chước cũng không nói gì mà lái xe.



Lúc gặp đèn đỏ, anh quay đầu, liếc nhìn Tiên Bối. Cô gái nhỏ không nghe lời gì cả, không nghỉ mà cứ suy nghĩ gì đó.



Trên đôi cơ quả táo* đầy đặn, mi mắt cô hơi rũ xuống.



(*) cơ quả táo: là tổ cơ mặt hình tam giác ngược nằm dưới mắt khoảng 2cm, còn gọi là “cơ cười”. Cơ quả táo đầy đặn sẽ khiến đôi má có đường cong hình quả táo, dù không cười cũng có cảm giác như đang cười. Và nếu mỉm cười, thì càng ngọt ngào hơn.



Lông mi của cô không dày lắm, nhưng lại khá dài, khiến người ta nghĩ đến một loài cây… Cây xấu hổ với phiến lá xanh non hơi cuộn lại.



Cũng không biết cô mấy tuổi.



Không phải… còn đang vị thành niên đấy chứ? (phụt, ha ha!)



Ngón tay gõ hai cái trên tay lái, Trần Chước hỏi, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”



Ngón tay mân mê móc khóa hình mèo của Tiên Bối ngừng lại.



Yên tĩnh vài giây, cô bé thò tay trái ra, một dấu chữ V, ý là “hai”.



Sau đó, lại thêm một ngón áp út dựng thẳng lên, cùng với hai ngón trước thành “ba”.



“Hai mươi ba à?” Trần Chước hỏi.



Tiên Bối gật đầu.



“Vừa tốt nghiệp đại học ư?”



Gật tiếp.



“Họa sĩ full-time à?”



(*) full-time: trong bản gốc là họa sĩ toàn chức/full-time job, tức là chị ấy chỉ có một nghề nghiệp duy nhất là họa sĩ.



Tiên Bối sững sờ, không bao lâu sau, lại chầm chậm gật tiếp.



Nhưng trong lòng đã dậy lên sóng to gió lớn.



Anh quả nhiên đã đọc manga của cô rồi!!



Ba lần bị lột áo ngoài*, thật sự là quá xấu hổ!!!



(*) lột áo ngoài: nguyên gốc là “bái mã” hay “bái mã quái”, lấy từ vở “Bái mã quái” – một trong những vở tướng thanh truyền thống của TQ. “Lột áo ngoài” ở đây chỉ lời nói dối, hoặc là một sự thật nào đó bị vạch trần.



Xe lại đi, Trần Chước không hỏi nữa.



Tiên Bối mới có cơ hội thở nhỏ một hơi, bất giác cuộn cuộn ngón tay. Ngây người không biết bao lâu, cô mới nghe thấy người đàn ông nhắc: “Đến rồi.”



Xe cũng từ từ phanh lại theo.



Tiên Bối híp mắt nhìn phong cảnh và kiến trúc trôi qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nháy mắt vài lần, đây không phải…
Vừa Ý.



Vừa Ý?!



Bức tường này, không phải là bức tường lấy làm trang bìa của Vừa Ý trên app chuyển phát nhanh ư?



Ngay cả kiểu chữ cũng giống trên túi đóng gói như đúc?



Thật sự là tiệm trà sữa ngon tuyệt vời kia ư? Là thánh địa linh hồn, khởi nguồn của tinh thần trong lòng cô đấy ư?



Hương trà sữa ngọt ngào như có như không, đã vây lấy chóp mũi, xác nhận phỏng đoán của cô.



Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh đã nói một câu mà cô không thể nào tưởng tượng nổi:



“Sau này em sẽ ở đây.”



+++



Dù Trần Chước đã vào bằng cửa nhỏ để tránh ầm ĩ, nhưng vẫn gặp phải phó chủ tiệm Chu đang ra ngoài vứt túi rác.



Lần đầu tiên thấy anh chủ mang một cô gái… ặc, một cô bé về, mắt Chu Thanh Thụ sắp dựng thẳng hết cả lên, truy vấn: “Đây là ai vậy?”



Trần Chước không đáp, chỉ mang theo Tiên Bối chợt căng cứng người lại vào cửa, lên tầng.



Thu xếp cho cô gái nhỏ xong, Trần Chước liền đi xuống tầng, để lại mình cô tham quan chốn ở sắp tới, và sắp xếp hành lý.



Anh không có ở đó, một mình cô hẳn sẽ thoải mái tự tại hơn, và có thể nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh ở đây hơn.



Quả nhiên, chỉ vỏn vẹn nửa tiếng.



Phó chủ tiệm thích tám chuyện đã để tất cả mọi người đều biết đến “cuộc gặp tình cờ” có lượng tin tức cực lớn này.



Mấy nhân viên rất vui vẻ hào hứng chạy tới, bao vây anh:



“Anh chủ anh chủ, nghe nói anh dẫn một cô bé về à?”



“Có đẹp không?”



“Lợi hại quá, trước kia chẳng chút tiếng gió nào, thế mà vừa xuất hiện cái đã ở chung với nhau rồi?”



“Anh không mang xuống cho bọn em làm quen sao?”







Tên Chu Thanh Thụ này, có thể giải thích vô cùng nhuần nhuyễn cho các từ như “Gia Cát Lượng sau chuyện”, “vừa ăn cướp vừa la làng”: “Được rồi, tất cả giải tán đi, nếu biết mấy chú đều bà tám như thế, vừa rồi anh đã chẳng nói một câu.”



“Đi đi đi đi, đi làm việc hết đi! Đừng có ầm ĩ ở đây nữa, ầm đau cả đầu, cẩn thận anh chủ trừ tiền lương của mấy chủ đó. Thật là… không thằng nào nhìn ra gì à? Rõ rành rành ra đấy, sao có thể tùy tiện để mấy chú nhìn chứ, anh chủ Trần của chúng ta đang kim ốc tàng kiều* nha.”



(*) kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu người đẹp, đây là một câu tục ngữ dựa theo điển tích Hoàng hậu Trần A Kiều trong Hán Vũ cố sự, về giai thoại tình yêu giữa bà và Hán Vũ Đế.



Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Trần Chước đang đứng bên tự rót nước.



Trên mặt người đàn ông không lộ vẻ vui buồn gì, chỉ bình tĩnh uống nước, không nói một chữ.



Để cốc xuống, nghĩ đến gì đó, lông mày Trần Chước hơi giãn ra, lấp lánh ý cười.



Không muốn nói, có phải là chấp nhận không vậy.