Nguyên Vị Ngọt Ba Phần
Chương 11 : Vị thứ mười một
Ngày đăng: 21:12 19/04/20
Edit: Tiểu Lăng
Lúc đó, Tiên Bối ở trên tầng đang nhìn khắp nơi với ánh mắt kinh diễm và mới lạ.
Cô đang sống riêng bên ngoài hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thuê được một nơi đẹp lòng vui mắt đến vậy…
Cả căn phòng, hệt như phòng trên bản mẫu (dùng để chào hàng), phong cách màu trắng cực giản dị.
Ví dụ như phòng của cô, chỉ có một tủ quần áo lớn bằng gỗ thuần trắng kiểu cũ, trên bày khung tranh màu nước hình ba con chim sẻ. Giường rất lớn, làm từ gỗ thô, gối và đệm chăn bông mềm như được lót bằng mây.
Cửa sổ phòng không lớn lắm, nhưng lại đầy đủ ánh sáng. Trước cửa sổ có một bàn trà nghệ thuật bằng sắt màu lam xám và hai cái ghế gấp.
Trên bày một chậu cây mọng nước* có tướng cực tốt, có thể nghỉ ở đây và phẩm trà.
(*) cây mọng nước: còn gọi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Thực vật mọng nước hay được trồng làm cây cảnh do bề ngoài nổi bật và bất thường của chúng.
Tiên Bối kéo rèm cửa xuống cho đỡ nắng, thu xếp từng thứ trong hành lý xong xuôi, đã hơn ba giờ chiều.
Tiên Bối lấy tay quạt, mở cửa phòng ra, bên ngoài không một bóng người.
Mới đến, cô cũng không dám… chạy loạn khắp nơi. Dù trước khi đi, Trần Chước đã nói cô có thể tùy ý tham quan.
Đóng cửa lại, Tiên Bối quay về trước bàn học, mở máy tính ra, chuẩn bị làm việc.
Nhưng vẫn không tài nào tĩnh nổi tâm, đành phải thôi.
Nhét tai nghe vào trong lỗ tai, Tiên Bối nằm về giường, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô từ từ nhắm mắt lại.
…
+++
Gần nhá nhem tối, Trần Chước mới lên tầng.
Trong tiệm nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn không yên lòng, nghĩ xem cô gái nhỏ trên tầng đang làm gì.
Lên tầng hai, trong phòng khách chỉ có một màu đen, không hề mở đèn.
Trần Chước cũng không thấy ngoài ý muốn, đưa tay bật đèn lên, sau đó nhìn sang một hướng khác ---
Phòng ngủ sắp xếp cho Tiên Bối, cửa đóng chặt, không thấy một tý ánh sáng nào lọt ra ngoài.
Trần Chước liếc đồng hồ, sắp sáu giờ rồi.
Anh đi đến trước cửa phòng cô gái, đưa tay lên lại ngừng cách cửa mấy cm, rồi mới gõ.
Cốc cốc hai tiếng.
Không có động tĩnh gì.
Trần Chước nhíu mày, gõ mạnh hơn.
Lúc này, trong cửa mới truyền tới một tiếng phịch, kế đến là tiếng dép lê lạt xạt trên đất.
Hơi chậm chút xíu.
Trần Chước nói trong lòng, khóe môi đã cong lên một nụ cười.
Tiếng “lạt xạt” của dép lê kết thúc ở một chỗ rất gần.
Sau đó, cánh cửa được kéo ra một khe nhỏ.
Vẫn thế, tưởng như mới chỉ hôm qua, và nay tái hiện lại.
Anh nhấc ly lên: “Uống thử xem thế nào đi?”
Lại muốn cô nhận xét à…
Tiên Bối không khỏi lo sợ vì được sủng ái, cảm thấy áp lực lớn như núi. Vừa mới ăn cơm của người ta, nhất định phải làm cho tốt.
Được giao trọng trách, Tiên Bối cúi đầu, vô thức tìm ống hút, chỉ thấy trước mặt có mỗi một ly đồ uống không, cũng không có dụng cụ gì dùng để uống.
Trần Chước chú ý động tác của cô, hỏi: “Tìm gì vậy?”
Tiên Bối duỗi hai ngón trỏ ra, ra dấu trong không khí thành một thứ thật dài.
“Ống hút?”
Tiên Bối xác nhận.
Trần Chước dựa về thành ghế, nghiêng đầu, hơi khó hiểu: “Em vẫn luôn dùng ống hút để uống những đồ phủ sữa* à?”
(*) đồ phủ sữa: là những đồ biến tấu từ trà phủ sữa đã giới thiệu ở chương 3
Không phải vậy ư? Tiên Bối chớp chớp mắt.
Người đàn ông nghiêng người ra trước, hai tay đặt lên bàn, tùy ý cầm thân ly lên, xé nắp giấy ra một phần nhỏ: “Cách uống đồ phủ sữa tốt nhất là trực tiếp uống.”
Cổ tay anh hơi vặn: “Như thế này, nghiêng ly, vào miệng là phần sữa trơn trượt, sau đó là thịt quả, cuối cùng là hương trà ngập tràn.”
Trần Chước để ly xuống lần nữa: “Ống hút khó có thể hút được lớp sữa ngay từ đầu, không thể đạt được hương vị tốt nhất.”
Như sấm đánh bên tai.
Thì ra cô vẫn luôn uống sai cách? Đây mới cách uống đúng?
Vậy ly dâu tây phủ sữa lần trước… Nhận xét của cô chắc chắn là có sai lầm lớn…
Có cảm giác xấu hổ như kiểu bị phê bình, mặt Tiên Bối thoáng cái đã đỏ bừng, cô vội vàng nói: “Thật… thật xin lỗi…”
“Xin lỗi gì?” Trần Chước đại khái cũng hiểu ý của cô: “Bình thường em uống trà sữa nhiều, không biết uống đồ phủ sữa như thế nào cũng là đương nhiên.”
Trần Chước cười khẽ: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối, em thích uống thế nào thì cứ uống thế đó.”
Tiên Bối vẫn sợ sệt, không dám tùy tiện cầm ly xoài phủ sữa đó lên.
Trần Chước nhìn cô chăm chú, lát sau hỏi: “Cần tôi làm mẫu không?”
Bị nhiễm một đống “hứa hẹn”, Tiên Bối phản ứng hơi chậm, làm mẫu? Làm mẫu gì cơ?
Chưa kịp đáp, đã thấy Trần Chước cầm cái ly trước mặt cô lên lần nữa: “Tôi uống trước một ngụm? Sau đó đến lượt em nhé?”
Lại là cái giọng mang ý cười cợt nhả này.
Mặt Tiên Bối rất dễ bị loại giọng kiểu này giội phỏng. Không chỉ mặt, mà cả tai, đầu đều nóng hầm hập:
… Không phải ý là… muốn uống cùng một ly với cô? Như vậy… có quá thân mật không…
Mấy giây sau, cô nghe thấy người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cũng thấy anh để đồ uống xuống lần nữa. Cô cảm giác được anh đứng lên, như định rời bàn.
Nhưng một giây sau, lưng Tiên Bối thẳng băng ra, không dám cựa quậy.
Bởi vì tóc trên đầu cô, bị một bàn tay xoa xoa hai cái, không nhẹ cũng chẳng nặng.
Chủ nhân bàn tay đang cười, hơi thở trầm ấm: “Trêu em đó.”