Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 12 : Vị thứ mười hai

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Uống xong ly xoài phủ sữa, lúc về phòng Tiên Bối đã căng hết cả da bụng.



Ngày đầu tiên tới ở đã được giao trọng trách, nên cô không lập tức nằm dài ra giường, xoa xoa bụng nhỏ của mình; cũng không ngồi về trước màn hình, tiếp tục vẽ bản thảo của “Kỳ Tà”.



Mà là lấy màu nước ra, sáng tác bức tranh nhân cách hóa của xoài phủ sữa kem cheese.



Chữ viết không thể biểu đạt được cảm xúc và cõi lòng, nhưng màu sắc và đường nét lại có thay thế một cách hoàn mỹ.



Cẩn thận vẽ xong bức tranh, Tiên Bối quan sát một lúc, mới đặt nó xuống bàn nhỏ bên cửa sổ để hong khô.



Gió đêm thổi rèm vải bay lên, như thể ánh trăng đang nhảy múa.



Trên trang giấy, là một bé trai mũm mĩm xinh xinh, chiếc áo tay phồng màu vàng sáng và cái quần đùi bí đỏ, trông như được nhồi mây vào, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn.



Xoài vốn trơn nhuyễn, ngọt mà không ngấy, vừa đủ để trung hòa hương nồng của sữa kem…



Nhấp nhấp môi, trên đầu lưỡi còn lưu lại một mùi vị đặc biệt, một chút mùi nhựa cây, một chút vị chua nhẹ.



Đó là mùi vị riêng biệt của xoài.



Vẽ nhân cách hóa xong, Tiên Bối tiếp tục đấu tranh với manga của mình.



Lốc cốc, là Viên Viên nhắn tin cho cô, hỏi cô tình huống và cảm nhận về chỗ ở mới.



Tiên Bối đáp: Rất tốt, tính chủ thuê nhà cũng rất tốt.



Viên Viên: Nghe nói hai người vốn đã quen nhau rồi hả?



Tiên Bối thấy vậy, mặt hơi đỏ lên: … Hẳn là thế.



Viên Viên là một kẻ đã thành tinh: Không phải là ông chú trà sữa đó chứ?!



Tiên Bối: Đúng vậy…



Viên Viên: Oa oa oa oa oa oa, đây là loại duyên phận gì vậy chứ! Tiên Bối à, khẩu vị của cậu hơi lớn đấy, được anh chủ Vừa Ý tự tay đưa trà sữa đến cửa cho.



Tiên Bối sửng sốt, anh, anh chủ?



Viên Viên: Không phải cậu vẫn cho người ta là nhân viên đi giao trà sữa đó chứ?



Tiên Bối: …



Viên Viên: Người ta là anh chủ của Vừa Ý, ok? Nếu người ta là một nhân viên đi giao trà sữa, làm sao có thể chiếm nguyên một diện tích lớn như vậy?



Tiên Bối: Đúng vậy…



Viên Viên: Tớ thấy anh chủ này đối xử với cậu không bình thường lắm đâu, cố mà nắm cho chắc đi, Tiên Bối ạ.




Đến lúc không khí ổn định lại, Tiên Bối mới thấy đỡ hơn, chậm rì rì giương mắt lên một cách nhút nhát, tìm lan can hoặc tay vịn có thể nắm.



Lúc tiến lên trước, Tiên Bối không để ý dưới chân. Bỗng cô vấp một cái, người nghiêng ra, mất thăng bằng.



Á…



Tiên Bối hô nhỏ, thấy mình sắp ngã va vào người đằng trước.



Cũng đúng lúc này.



Một cánh tay vòng qua trước eo cô, kéo cô lại.



Đế giày nhấc lên, Tiên Bối bị một cánh tay ôm dốc đứng.



Cách mặt đất mấy tấc.



Nhưng…



Tim cô, không phải, là toàn thân cô đều bị mất trọng lượng, lực hấp dẫn của Trái Đất không còn bất kỳ tác dụng gì.



Hai mắt Tiên Bối mở lớn, hoàn toàn chưa nhận ra người sau lưng là ai, lưng hình như đã dán lên một nơi ấm áp…



Là lồng ngực?



Người này mang theo cô đi vài bước, hai chân nhỏ của Tiên Bối mới hạ cánh xuống đất.



Như vừa đi cáp treo, ngực Tiên Bối phập phồng liên tục, bắp chân như nhũn ra, gần như không đứng vững nổi.



Tiên Bối được đặt xuống bên một cánh cửa.



Lúc này, cánh tay mới ôm cô vài giây trước đã tì lên lan can bên hông cô.



Nó như một cái giá thép cứng cáp, dựng nên một bức tường trong không khí, tách hết mọi người xung quanh ra, chỉ để lại mình cô ở giữa.



Hơi thở trầm ổn của đàn ông đang ở ngay trên đỉnh đầu cô.



Mặt Tiên Bối như bị nướng, ngơ ngác hoảng sợ, mấy lần định quay đầu nhìn xem là ai. Nhưng lại không dám tự dưng quay đầu, hơn nữa người này… rất cao, cô có cố mấy cũng chỉ nhìn thấy khuỷu tay và một phần ngực của anh.



Sợ quá, sợ quá đi, Tiên Bối xoay xoay cổ tay, không biết nên làm thế nào. Mấy lần cô nghiêng thấp đầu, định lách qua cái vòng cấm này.



Một thân một mình, cái ấm đột nhiên xuất hiện có thể khiến lòng người ta quyến luyến không muốn xa rời, thực sự rất gây ra bối rối và hoảng sợ.



Một lần cuối cùng, Tiên Bối quyết định, cắn chặt răng hàm phía sau, muốn chui ra khỏi cái khuỷu tay kia.



Đã chú ý đến những ý đồ nhỏ ấy của cô, chỉ trong chốc lát, chủ nhân cánh tay kia đã kéo cô về chỗ cũ, giọng nói mang ý cười quen tai lại vang lên:



“Chạy gì, là tôi.”