Nguyên Vị Ngọt Ba Phần
Chương 13 : Vị thứ mười ba
Ngày đăng: 21:12 19/04/20
Edit: Tiểu Lăng
Đương nhiên là Tiên Bối nhận ra giọng nói này.
Nó rõ ràng là của chủ thuê nhà mới của cô…
Nhưng, tại sao anh lại ở đây…
Và… vừa rồi… là anh ôm cô?!
Tiên Bối không cố quay đầu nhìn nữa, song cái không gian được anh tách riêng ra này, lại như biến thành một căn phòng xông hơi.
Tiên Bối chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất không dời mắt, từ từ hạ nhịp tim liên hồi xuống.
Tàu điện ngầm như một chiếc con thoi, ngoài cửa xe lúc sáng lúc tối, đôi khi lại thấy biển quảng cáo xẹt qua.
Trong lòng hết động tĩnh, Trần Chước cúi đầu, đập vào mắt là tai của cô gái nhỏ.
Lúc đội mũ, cô thích vén tóc ra sau tai.
Vành tai nho nhỏ ấy lộ ra hoàn toàn, như mã não hồng trong suốt được gọt giũa trơn bóng.
Yết hầu Trần Chước khẽ nhúc nhích, tránh mắt đi.
Vừa ngừng ở một trạm, tay Tiên Bối đã nắm ra mồ hôi, ướt nhẹp.
Trần Chước liếc bản đồ tuyến đường trên cửa, hỏi: “Em phải đi mấy trạm nữa?”
Tiên Bối nhô vai lên, dựng thẳng bốn ngón tay.
Trần Chước đối chiếu tiếp: “Công viên Tinh Nguyệt à?”
Tiên Bối gật đầu.
Im lặng một lúc.
Trần Chước lại hỏi: “Vì sao không để tôi đưa đi?”
Vấn đề trí mạng, người Tiên Bối cứng đờ, hoàn toàn không biết nên trả lời ra sao.
Sau lưng có người đẩy vào xe, cho nên…
Cơ thể rắn chắc hoàn mỹ của người đàn ông nhiều lần bị ép không còn chỗ trống, dán lên lưng cô…
Có thể so với núi lửa phun trào, Tiên Bối cảm thấy đầu và lỗ tai mình đều đang bốc khói.
Tàu khởi động lần nữa, Trần Chước liếc nhìn cô gái nhỏ đang hồng cả gáy.
Anh có phần muốn trêu chọc, nghiêng người thấp xuống chút nữa.
Hơi thở hơi nóng lướt nhẹ qua tai…
Rồi đến sau tai…
Cả người Tiên Bối nổi da gà.
Sau đó, hơi thở ấy dừng lại, lấy độ nóng đốt người hơn nữa để nói chuyện: “Em thích bị chen thế này lắm à?”
Đoàng một cái, máu huyết tuôn trào, đầu Tiên Bối nổ luôn.
Trần Chước bỗng cười thật nhẹ, “Đừng động.”
Chỉ hai chữ, lại như điểm huyệt, Tiên Bối thật sự không động đậy nữa.
Bàn tay của người đàn ông vươn tới, Tiên Bối phản xạ có điều kiện rụt ra sau, nhưng ngón tay thon dài không bởi thế mà lùi bước, trực tiếp chạm vào cằm cô, nâng nó lên, cũng khống chế nó.
Như bị giật điện, tim Tiên Bối run bắn.
Hô hấp không ổn định nổi, như đang đứng trên cao nguyên.
Ngón cái ấm áp, lại có vết chai, hơi cọ nhẹ lấy.
Người đàn ông hơi híp mắt lại, vẻ mặt chăm chú cọ đi hộ cô. Anh không thấy ngón tay thiếu nữ chà hết lên mặt bàn, bắt đầu cuộn lại.
Ngón chân cũng vậy, may mà giấu trong giày vải Converse.
Thử mấy lần, Trần Chước thôi, buông tay xuống: “Không cọ hết được.”
Anh thuận tay cầm lấy một cái bút, trầm ngâm: “Khô nhanh… Chẳng trách.”
Nhìn ngược ra ngoài văn phòng, chắc là tìm được cách khác, anh đứng lên, ra ngoài, quẹo vào phòng giải khát gần đó.
Còn Tiên Bối ngồi kia thì cả người đã hóa đá, ngây ra như phỗng.
Một giây, hai giây, ba giây, ba mươi giây, một phút…
Cả người đã mất đi tri giác, song chỗ da bị người đàn ông chạm vào kia, lại có cảm giác cực mãnh liệt.
Lúc trở lại, trong tay Trần Chước lại có thêm mấy chiếc khăn tay ẩm.
Lúc này, anh không ngồi xuống ghế nữa, mà trực tiếp ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ, đưa tay lên cằm cô, lau. Vẫn chăm chú hệt như trước.
Xúc cảm âm ẩm lành lạnh, lại khiến Tiên Bối giật mình.
Nhưng sau một giây, nhiệt lượng trên mặt cô lại không nhịn được mà bừng bừng lên.
Song cô không dám…
Phát ra chút xíu tiếng động nào…
Lông mi hơi run…
Chỉ đành mặc kệ những cảm xúc ngượng ngùng, mơ màng, và rất nhiều cảm xúc khó lột tả được khác tàn phá bừa bãi trên hai gò má cô…
Đến khi lau sạch rồi, người đàn ông cũng không vội đứng dậy.
Anh vẫn ngồi xổm ở đó, nhìn chăm chú lên cô, ánh mắt che giấu gì đó, rồi lại trong trẻo lại trong chốc lát.
Anh cong môi cười cười: “Đừng luyện ký tên cả lên mặt mình chứ.”
Biết anh đang trêu thôi, nhưng Tiên Bối vẫn muốn xoa thái dương mà hối.
Hậu tri hậu giác, người đàn ông vẫn đang nhìn cô, cánh tay vừa nâng tay vội vàng thu lại.
Song, rất nhanh, một bàn tay dày rộng khô ráo vươn đến trước mắt cô.
Và theo đó là một giọng trầm nhẹ nhàng: “Muốn luyện thì ký cho tôi là được, tôi cũng fan của em.”