Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 20 : Vị thứ hai mươi

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Một bữa sáng, ăn những gần một giờ.



Trần Chước xuống tầng tuần tra tiệm, Tiên Bối cũng về phòng vẽ bản thảo… Thật sự thì hoàn toàn không cách nào tập trung sáng tác, bàn tay bị người đàn ông nắm kia cứ run rẩy, may không phải là tay phải cần cầm bút cảm áp…



Tùy tay tô mấy cái màu, Tiên Bối không nhịn được mà chống má.



Nhớ lại lúc vừa ăn sáng xong, Trần Chước không vội vàng thu dọn bát đĩa trên bàn, song cũng đứng dậy trước.



Tiên Bối cũng ngoan ngoãn đứng lên.



Trần Chước hỏi: “Hôm nay có phải vẽ bản thảo không?”



Tiên Bối gật đầu.



Trần Chước đáp: “Về phòng đi.”



Tiên Bối gật đầu tiếp, chớp mắt, chần chừ hai giây, vẫn nghe lời xoay người đi về phòng ngủ của mình.



Trần Chước lập tức đi đến bên cạnh cô.



Tiên Bối khó hiểu, sắp đến cửa phòng, cô dừng chân lại, hỏi nhỏ: “Anh còn chuyện gì ạ?”



Người đàn ông cũng ngừng bước, cười khẽ, đáp rất đương nhiên: “Không, chỉ đưa bạn gái đi làm thôi.”



Bạn gái? Xưng hô này khiến Tiên Bối ngu ngơ một lúc, mãi lâu sau mới hiểu được ý anh…



Từ bàn ăn đến cửa phòng, có vài mét đường…



Có quá…



Cô rất muốn toát ra ý “chuyện bé xé ra to” trong đầu, nhưng không tài nào làm nổi, trong lòng cứ như được rót đầy mật ong, đang nổi bong bóng xì xì đầy ngọt ngào.



Làm thế nào để yêu đương?



Trần Chước đưa cô “đi làm” như thật, có phải cô cũng nên đáp lại gì đó không?



Đỡ gương mặt ửng đỏ đầy ngây ngô, Tiên Bối cầm điện thoại trên bàn lên, mở khung nhắn tin cho Trần Chước, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới gõ mấy chữ: “Dưới đó bận không ạ?”



Năm chữ cực đơn giản, nhưng lúc gửi đi, nguyên quả tim cô đều nóng hết cả lên.



Người đàn ông nhắn lại rất nhanh: “Cũng bình thường, phải đến chiều mới bận.”



Tiên Bối gục đầu xuống bàn, aiz, thật thất bại quá, ngay cả tình huống công tác của… bạn trai mình (chưa đủ sức nói) cũng chẳng biết gì cả, chỉ biết ngày ngày uống trà sữa thôi.



“Đừng vất vả quá…”



Tiên Bối cẩn thận gõ từng chữ bằng một ngón, chưa chắc chắn lắm, có lẽ thế này là biểu đạt ý quan tâm phải không.



Còn chưa gửi đi, điện thoại đã rung lên, như thường lệ, cô hoảng sợ. Song khi nhìn rõ tên người gọi đến, Tiên Bối lập tức an tâm hơn.



Là Trần Chước.



Anh gọi cho cô từ dưới tầng.




Mắt dừng lại trên người thiếu nữ.



Ánh nhìn của hai người chạm nhau.



Thấy sắc mặt người đàn ông nghiêm túc ít có, hình như còn hơi giận, Tiên Bối vốn đang ngây ngốc nhìn anh, không khỏi sợ hãi rụt lại.



Dừng trên mặt cô vài giây, lại dừng trên đôi dép lê lỏng lẻo trên chân cô.



Loại đi sàn nhà bình thường, đế rất mỏng, hẳn đã ướt sạch rồi.



Không vội đi lấy đồ sửa chữa, Trần Chước đến bên người cô, trực tiếp khom người nâng chân cô lên, cởi dép cô ra.



Quả nhiên, bị ngấm nước.



Anh bỗng nhiên đụng vào, khiến Tiên Bối hoảng sợ, vô thức muốn lùi lại.



Trần Chước chỉ nghĩ sao chân cô lại lạnh vậy, muốn ủ nóng giúp cô.



Nhưng cái kháng cự này của cô, lại khiến suy nghĩ anh dời đi, bắt đầu chú ý đến bàn chân nhỏ mình đang nắm.



Trắng nõn, mềm mịn, năm ngón chân xinh xắn đã cảnh giác, hoảng hốt cuộn lại.



“Đừng đụng…” Mặt Tiên Bối đỏ bừng.



Trần Chước nhìn cô, bởi cúi đầu, cái đưa mắt này khiến lông mi của anh rũ xuống, hoàn toàn che mắt đi, trán cũng vì thế nhăn lại vài nếp, gợi cảm, lại vô lại một cách khó hiểu.



Quả nhiên, một giây sau, dù anh đã thả tay ra, nhưng khóe miệng anh lại cong lên hỏi: “Đụng phải thì sẽ phạm vào luật trời sao?”



Gì, gì cơ? Tiên Bối nhất thời không hiểu nổi, giờ phút này cô hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ độc lập, những hành động gần gũi đến nỗi… có phần mạo phạm kia của người đàn ông quấy đầu cô loạn như hồ nhão.



Có khi xấu hổ và bài xích, lại là một kiểu dụ dỗ ngược, sẽ khiến người ta sinh ra càng nhiều, càng nhiều ham muốn xâm phạm hơn.



Nhất là đối mặt với một cô bé trắng trẻo đỏ bừng mặt như thế.



Mắt Trần Chước chăm chú nhìn cô một lát, yết hầu hơi nhúc nhích, gọi cô: “Tiên Bối.”



Tiên Bối ngẩng đầu, một bóng đen khom mình áp vào, chớp mắt, môi đã đụng phải gì đó lành lạnh mà mềm mại.



Xúc cảm này tới cực nhanh, đi cũng cực nhanh, nhưng Tiên Bối cũng đoán được đó là gì.



Hạt nhân trong người bùng nổ.



Tận thế đến.



Tiên Bối đơ ở đó, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt mình.



Hai tay anh chống bên cạnh cô, rõ ràng vừa mới đánh lén một cách hư hỏng, nhưng gương mặt đó cũng không thèm trốn đi, mà vẫn ở lại một nơi vô cùng gần. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô.



“Giờ dám nhìn anh rồi?” Anh hỏi, đáy mắt long lanh ý cười: “Hôn là phải nhắm mắt lại.”



Vừa dứt lời, trước mắt Tiên Bối tối sầm lại, một bàn tay khô ráo ấm áp che lên mắt cô.



Hơi thở ấm nóng ấy lại áp vào lần nữa, Tiên Bối có thể cảm nhận rõ ràng, môi cô đang run, tựa như trái tim đang đập thình thịch như có động đất, tưởng chừng lát nữa sẽ ngừng lại của cô.