Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 21 : Vị thứ hai mươi mốt

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu.



Từ khẽ chạm đến xâm nhập, quấn quýt.



Tiên Bối bị hôn đến mức run cả người, không còn sức lực, hai cánh tay mềm nhũn ôm cổ Trần Chước.



Lúc người đàn ông buông ra, đáy mắt Tiên Bối đã ngập nước, mặt đỏ hồng.



Thở hổn hển một lúc, Tiên Bối mới hậu tri hậu giác, cô vừa, vừa, vừa… vừa mới hôn.



Á!



Tay lập tức rụt lại, mặt chôn vào trong lòng, cuộn mình thành một con tôm chín.



Không dám nhìn, cũng không định nhìn người đàn ông trước mặt, dù cô đã nhạy cảm nhận ra, ánh mắt của anh đang rơi trên đỉnh đầu cô.



Tim đập thình thịch, nước ngập phòng như đang đi vào cơ thể, hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.



“Tiểu Tiên Bối.”



Trần Chước gọi cô.



Mặt Tiên Bối nóng đến không thể nóng hơn, gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn qua.



“Bé sò nhỏ.”



Anh vẫn gọi cô, giọng như vẽ nên một nụ cười.



Tiên Bối gật đầu.



“Tiên Bối.”



“…”



Trần Chước gọi cô bằng đủ loại xưng hô, như đang thưởng thức một vật mình yêu thích không muốn rời tay bằng răng và môi vậy.



Tiên Bối bị anh gọi đến đắng miệng khô lưỡi, nuốt nước bọt liên tục, không dám ngẩng đầu lên.



Trần Chước không nói thêm gì, ngồi xuống bên cạnh cô.



Chân anh rất dài, duỗi ra thì đế giày dễ dàng chạm xuống đất, mà hai cái chân nhỏ trắng nõn của Tiên Bối thì vẫn lủng lẳng ở đó.
Vừa so sánh, có phải sẽ thấy mình đúng là kẻ nhàm chán siêu cấp khắp vũ trụ không.



Phồng má bĩu môi tức giận, tiếp tục lướt weibo.



Cô quăng di động qua một bên, ép mình tập trung vẽ, ừ, vẽ đi!



Sau ba giây, điện thoại kêu, tiếng nhắc nhở của trang đặc biệt vang lên, Tiên Bối quay đầu chộp lấy điện thoại nhanh như chớp, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ---



Ồ…



Mới đăng một thiên văn.



Tiên Bối mở ra, nghiêm túc đọc từng chữ.



Người viết có hành văn cực tốt, rất nhiều lời miêu tả và giải thích về sản phẩm gần đây của Vừa Ý đều đi vào trong lòng cô.



Đọc hết thiên văn, Tiên Bối không khỏi cảm khái, thật khâm phục những người có thể biểu đạt bằng chữ viết và lời nói mà.



Lướt xuống một đoạn nữa, Tiên Bối phát hiện, thì ra bên dưới còn có cả phỏng vấn…



Đều do người kia… trả lời sao…



Một hỏi một đáp, kiên nhẫn lướt xuống, Tiên Bối chống má, ngây ngô cười.



Là anh.



Đó là anh.



Bạn trai cô thật lợi hại, một nghệ nhân sáng tạo ra nhiều món đồ uống tuyệt vời như vậy.



Gần cuối bài phỏng vấn, người viết hỏi một câu:



Anh có từng nghĩ tới Rainbow sẽ nổi tiếng như vậy không?



Trần Chước trả lời rất chắc chắn: Có.



Người viết: Tôi rất muốn biết, có phải sự tự tin này đến từ những kinh nghiệm tích lũy qua ngày này tháng khác theo nghề không?



Đọc đến đây, Tiên Bối hơi giật mình, sau đó càng khó dời mắt đi.



Chỉ vì câu trả lời nền trắng chữ đen rõ ràng của người đàn ông đã đập vào mắt: Không phải, là vì tôi có vợ hiền (cười).