Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 2 : Vị thứ hai

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Edit: Tiểu Lăng



Sau nửa tiếng, Tiên Bối mới lề mà lề mề về đến nhà.



Co rúc vào góc cầu thang, nghe ngóng hồi lâu, xác nhận trong vòng năm mét không có ai, cô mới lấy chìa ra, mở cửa vào nhà.



Đóng cửa lại, Tiên Bối thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy lại được nửa cái mạng.



Trong phòng rất tối, rèm dày nặng che hết ánh sáng, như là nơi nuôi một con ma cà rồng không thể sống dưới ánh mặt trời.



Tiên Bối không bật đèn, hai mắt cô thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh.



Cô đứng trước bàn, lấy mấy tờ list mua sắm gấp trong túi quần, mở chúng ra, để lên bàn; vừa bày đồ từ trong túi ra, nhỏ giọng đọc từng cái một, so sánh đối chiếu.



… A! Tiên Bối vỗ đầu, lại quên mua kem đánh răng…



Lần thứ hai rồi…



Tiên Bối lê dép, chậm rì rì đi vào phòng tắm rửa mặt.



Đứng trước bồn rửa mặt, Tiên Bối lấy tuýp kem đánh răng trong cốc ra, mở nắp, nặn bóp mãi, nhưng vẫn không có tý kem nào ló lên.



Cố dùng thêm sức, mặt đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không thấy ra tẹo kem nào.



Dứt khoát bóp chút kem còn lại xuống phần đuôi tuýp, dùng kéo cắt cái “xoẹt” ngay giữa, cho bàn chải vào quét một vòng, lại giơ lên xem.



Lượng kem còn lại, chưa chắc đã đủ đánh một lần…



Xem ra hôm nay lại phải đi siêu thị chuyến nữa…



Nắng bên ngoài rất gắt, vẫn nên tối mới ra ngoài thôi…



Nghĩ vậy, Tiên Bối về phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn máy tính, vừa sờ vào bút cảm áp*, trên mạng đã có người nhắn cô.



(*) bút cảm áp: tên gọi tắt của bút cảm ứng áp lực, dùng để vẽ phác thảo



Mở máy, là biên tập Viên Viên của team Nguyên Quang.



Viên Viên: Hôm nay chủ biên nói chuyện với tớ về “Kỳ Tà”.



Viên Viên: Cậu xem comment chưa? Tháng này tất cả độc giả đều mắng cậu đấy.



Viên Viên: Có chuyện gì xảy ra với tình tiết của cậu vậy?



Viên Viên: Gần đây cậu sao thế?



Tiên Bối gõ: Tớ…



Xóa.



Tiên Bối: … Thật xin lỗi.



Viên Viên: Vấn đề không phải là xin lỗi hay không, sao bản thảo hôm nay cậu gửi cho tớ lại vẽ Chu Viễn Sơn chết?



Tiên Bối: Sắp hoàn rồi…
Xóa.



Xin để tôi đi một mình.



Xóa.







Trần Chước cao hơn cô rất nhiều, thị lực cũng tương đối tốt, anh thấy bàn tay nhỏ bé của cô cầm cái điện thoại, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ.



Một lúc lâu sau, cô mới hơi nâng điện thoại lên, run run rẩy rẩy dựng thẳng nó cho anh nhìn, nghiêng đầu sang một bên, không dám đối mặt với anh:



Trên màn hình, trước con trỏ:



“Xin đừng đi theo tôi… [quỳ xuống]”



Dường như có thể nghe thấy cả tiếng “phịch” đầy tuyệt vọng và khẩn thiết ấy của đầu gối quỳ xuống.



Trần Chước bật cười, cố nén vui vẻ, đáp nghiêm chỉnh: “Tiên tiểu thư, thật có lỗi. Tôi làm việc ở Vừa Ý, tôi biết rõ em là người khách quen mỗi ngày đều gọi trà sữa tiệm chúng tôi. Mấy nay em không đặt nên mọi người đều lo em gặp gì đó ngoài ý muốn, tôi mới qua xem. Tối nay chỉ là tình cờ gặp thôi.”



Nghe thấy hai chữ “Vừa Ý”, rõ ràng cô gái nhỏ ngơ ngác một xíu.



Sau đó, cái đầu đang nghiêng sang bên dưới mũ, run bắn với biên độ cực bé, và gật một cái.



“Em thật sự có họ Tiên à?” Trần Chước không khỏi hỏi, thật sự rất hiếm người họ Tiên.



Gật đầu tiếp.



“Tên em là gì?”



Tiếng bật hơi tái xuất giang hồ: “Tiên Bối…”



“Gì?”



“Tiên Bối…” Vẫn chưa nghe rõ lắm.



Trên đầu cứ quảng cáo đủ loại hàng sale, Trần Chước nghiêng người về phía trước, cố gắng nghe cho rõ câu trả lời của cô.



Lần thứ hai, anh đã nghe được đại khái, “Tiên Bối? ‘Bối’ trong ‘bối xác’ (vỏ sò) sao?”



Lấy gật đầu ứng vạn biến, cô gái nhỏ không nói thêm lời nào, cũng không nhìn anh.



Nhân lúc người đàn ông chưa nói thêm mấy lời không dinh dưỡng nữa, Tiên Bối cất điện thoại vào túi quần, đi luôn, không hề quay đầu lại.



Trần Chước cũng không đuổi theo, ngón tay đặt trên tay cầm xe đẩy bất giác gõ nhè nhẹ. Đứng một mình ở đó thật lâu, anh mới nghiêng đầu, cong môi cười mà chẳng biết vì sao.



Cũng đúng lúc đó, ánh mắt anh dừng lại trên giá hàng bên trái, ở khay hàng bày ngay ngắn những gói bánh gạo*.



(*) tiên bối (仙贝): loại bánh gạo chiên thành hình cong cong như vỏ sò



Vươn tay ra, ung dung lấy hai gói, ném vào xe.



Có một vài cảm xúc đến mà không duyên chẳng cớ, thí dụ như hôm nay đột nhiên muốn ăn bánh gạo.