Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 3 : Vị thứ ba

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Hôm sau, mãi tận giữa trưa Trần Chước mới đến tiệm.



Gọi là tuần tra tiệm, thực chất chỉ là xuống tầng, và đi một vòng. (==”)



Năm ngoái anh đã mua một ngôi nhà hai tầng mặt đường hơn 200m^2, tầng một dùng làm mặt tiền cửa hàng, tầng hai thì làm chỗ ở.



Lúc này, tiệm đã kín chỗ.



Trần Chước vừa xuống, đã có mấy cô khách nhỏ vẫy tay, uốn éo gọi “anh chủ Trần”.



Trần Chước đều chỉ cười.



Anh có một nụ cười rất mê người, dễ dàng lọt vào mắt các cô.



Vân môi rõ như tơ, khiến các cô có cảm giác tim mình đập thình thịch như đang đứng giữa trung tâm của thế giới.



Sau quầy, mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xám trắng đang chia nhau phối đủ các sắc đồ uống cho khách hàng.



Trần Chước lướt qua họ, vào gian làm việc của mình.



Anh lấy một hộp dâu tây từ trong túi mua hàng ra, đổ vào bồn rửa.



Chu Thanh Thụ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, lượn vô, thấy anh chủ đang chăm chú vân vê mấy quả dâu tây, nhướng mày: “Định làm thức mới à?”



“Ừ.” Trần Chước cũng không thèm ngẩng đầu.



“Vị dâu sao?”



Trần Chước không đáp, bỏ dâu tây vào rổ cho ráo nước, bưng đến trước máy xay.



Trái ngọt đỏ tươi lăn xuống đáy cối xay, Chu Thanh Thụ đứng bên cạnh, rất quen tay thêm nước vào.



“Sắp hết mùa dâu rồi mà giờ cậu lại định pha nguyên vị dâu hết à?”



“Linh cảm bất chợt.” Trần Chước đáp, nhấn nút xay.



Rẹt rẹt vài giây, Chu Thanh Thụ chép miệng: “Nghĩ tên cho nó chưa?”



“Chưa.” Trần Chước đến bên tủ lạnh, lấy thố đun pho mát cách thủy ra.



Điện thoại của Chu Thanh Thụ reo lên.



Anh lục ra nhìn, trố mắt: “Aiyo, tiểu Tiên nữ của chúng ta lại đặt hàng rồi.”



Trần Chước quay đầu lại: “Tiểu Thụy đâu?”



Chu Thanh Thụ: “Đi giao hàng, sắp về rồi.”



Trần Chước gật đầu: “Cậu đi làm một ly nguyên vị ngọt ba phần đi, lát nữa tôi ra ngoài thì tiện mang qua luôn.”




Nhưng giờ cô vẫn chưa vũ trang đầy đủ, hoàn toàn không dám bước ra ngoài một bước…



Hồi lâu, trong cửa vẫn chẳng có động tĩnh gì, Trần Chước cũng quen thế rồi. Vừa sâu sắc cảm thấy năng lực thích ứng của mình thật mạnh mẽ, anh vừa định chào tạm biệt.



“Tôi đi trước đây.”



Lúc này, cánh tay “râu nhỏ” chợt thò ra từ trong khe cửa.



“Xin, xin chờ chút.”



Giọng vẫn nhỏ như thế, nhưng Trần Chước đã nghe thấy được, anh không hề nhúc nhích, kiên nhẫn đợi.



Cô thu tay về, một phút sau, “râu nhỏ” của cô lại đưa một tờ giấy ra. Trần Chước tiếp lấy, cúi xuống nhìn.



Trên giấy trắng là một dòng chữ viết bằng bút dạ:



“Cảm ơn!”



Cuối dòng còn ký họa mặt cô gái nhỏ tóc ngắn, với vẻ mặt như thế này ().



Trần Chước giãn mặt ra: “Không cần cảm ơn.”



Nghĩ một lát, người đàn ông lại lấy một cây bút máy từ trong túi ra, viết nhanh một hàng chữ trên tờ giấy đó, nhét lại vào khe cửa.



Tiên Bối lấy bằng hai tay, nhìn kỹ, là một dòng chữ rồng bay phượng múa:



“Mai tôi vẫn còn đi giao trà sữa, có thể nói cho tôi biết cảm tưởng và đề nghị sau khi uống thử được không? Ghi trên giấy là được.”



Tiếng ngòi bút cạ vào giấy vang lên, tờ giấy lại được đưa ra:



“Được.”



+++



Xuống dưới tầng, Trần Chước thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.



Cô sợ người lạ như thế, khiến tim anh không khỏi thót lên, hô hấp cũng không dám dùng sức.



Trần Chước lắc chùm chìa khóa xe, đi ra chỗ để xe.



Thật ra anh lừa Chu Thanh Thụ.



Hôm nay anh đi giao trà sữa đến đây, không phải là vì tiện đường.



Mà là vì, thiếu nữ đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng mà anh vô tình gặp phải tối qua ấy, chính là nguồn gốc linh cảm của anh.



Xuất phát từ sự lễ phép, anh muốn đưa sản phẩm mới ra lò đầu tiên đến đây cho cô uống thử.