Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 125 : Tiếng vọng trong núi. Này gió cuốn, này sóng cuộn (3)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Phi Anh
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Sa, sa, sa.
Nguy cơ mơ hồ ẩn náu giữa một vùng không gian xung quanh, mùi vị giết chóc len lỏi trong gió như làn sóng dập dềnh lan tới.
Không khí như đọng lại.
Mấy chục cung tiễn thủ, sát thủ mặc y phục màu lục, mũi tên sắc nhọn hướng vào năm người đứng phía dưới.
Phong kính giác cung minh, Tướng quân liệp vị thành*.
*Dịch nghĩa: Cung khảm sừng ngân nga trong gió, Cùng tướng quân săn bắn ngoài thành
Tên của Phi Ưng Bảo, giống như hùng ưng từ trên cao nhìn trúng con mồi bổ nhào xuống, trăm phát không trật.
Huyền Sinh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mấy mươi người xung quanh, trong tay nắm chặt vũ khí. Bên cạnh hắn, ngoại trừ Song Tịnh được ba người bao bọc bên trong, Triệt Thủy và Mai Hoa đã ở trong tư thế rút đao giương nỏ, sẵn sàng nhảy lên đại khai sát giới ngay khi có thể.
Khí thế giương cung bạt kiếm bao trùm lên từng cành cây ngọn cỏ. Hai bên chăm chú quan sát đối thủ, ngay cả một động thái dù nhỏ nhất xảy ra cũng có thể dẫn đến cục diện biến đổi hoàn toàn, không thể cứu vãn.
Lúc này, nữ tử tóc bạc vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nàng cột lại tóc, rồi rất tự nhiên ngồi lên một khối đá:
“Sau này còn gặp lại”.
“…?”.
Bốn người trừng lớn con mắt nhìn nàng, ngay cả Song Tịnh cũng không biết nàng đang nói cái gì.
“Sau này còn gặp lại”… Là nói gặp mặt ở thế giới bên ngoài kia sao?
“Đi nhanh đi”. Nàng kia nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ phía sau mình: “Đi xuống từ con đường này, sẽ ra khỏi núi”.
“Tiểu Tịnh!”. Lâu chủ Trọng Trọng Lâu mặt không chút huyết sắc, kinh hãi lập tức đưa tay kéo lại, nhưng chỉ kéo được ống tay áo.
“Môn chủ!”. Huyền Sinh mắt thấy nàng rơi vào trong nước, không nghĩ nhiều, kinh sợ mà đạp một cước vào thân cây nhào vào trong nước, lặn xuống tìm kiếm Song Tịnh.
Nước sông chảy xiết, Huyền Sinh ra sức bơi rất lâu mới kéo được cổ tay nàng trồi lên mặt nước. Chỉ thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, hắn lập tức vỗ lên lưng nàng truyền chân khí, làm ổn định mạch tượng. Nước ngày càng cuộn trào mãnh liệt, thân thể hai người không ngừng bị một lực đẩy về phía trước. Muốn vừa giữ khoảng cách với Song Tịnh vừa bảo vệ an nguy của nàng là không thể, vì vậy hắn một tay kéo thắt lưng nàng đem ôm trước ngực, cúi đầu nói: “Ôm chặt ta!”. Dứt lời liền cố sức đánh một chưởng vào mặt nước, mượn lực thoát khỏi lòng sông, lên xuống vài lần, hướng thân cây chỗ Triệt Thủy và Mai Hoa hạ xuống.
Lại nhưng, hắn bỗng nhiên nghe được có tiếng xé gió bắn về phía mình.
Lắc mình một cái tránh được mũi tên bắn về phía mình, nhưng lại trật hướng, bay thẳng vào thân cây..
Mắt thấy sẽ đụng phải, Huyền Sinh dứt khoát đánh một chưởng về phía thân cây. Thân cây tức khắc nổ tung. Mai Hoa và Triệt Thủy bám vào hai mảnh thân cây ở hai bên tách xa nhau. Còn hắn, hắn nâng đầu Song Tịnh lên trước khi rơi xuống nước, bản thân thuận lợi ôm lấy một cành cây xù xì, thân người bây giờ giống như là nước chảy bèo trôi.
Hai bên bờ sông cực nhanh lùi lại ở phía sau, cánh rừng nham thạch đều biến thành một màu thẳng tắp. Huyền Sinh nâng người Song Tịnh lên mặt nước, đang lúc muốn cùng nàng nhảy lên, bên tai đã truyền đến tiếng mũi tên phóng tới. Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu, lại cảm thấy một trận cuồng phong đánh tới. Một luồng sức mạnh giống như gió lốc ào ào khiến loạt tên đang nhằm hướng bọn họ bay tới đều bị quét ngược lại. Trên bờ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp đó có người rơi vào nước.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy Triệt Thủy lướt trên mặt nước sắc bén như chim ưng. Trên tay phải ngân quang chợt lóe, bạch phiến* tinh xảo và hoa lệ đã mở ra.
*Phiến: quạt
Sau đó, máu tươi nhiễm đôi bờ sông.
Lâu chủ Trọng Trọng Lâu Đỗ Triệt Thủy, lấy động tác nhanh, chuẩn, sắc bén, chặt chẽ làm phương thức nổi danh trên đời. Thân thủ thanh nhã, mềm mại và lặng lẽ không tiếng động được người giang hồ ca tụng. Một khi hắn nổi giận, xác thực khiến người ta nhượng bộ lui binh. Nhưng nếu chiến đấu với hắn thì ít nhất sẽ có được chút cảm giác thống khoái, vì mỗi chiêu đánh ra kẻ địch của hắn sẽ không đị dày vò nhiều, thực sự rất nhân từ rồi.
“Giao Song Tịnh cho ta!”. Thừa dịp Triệt Thủy đối phó địch nhân, Mai Hoa vội vàng lướt qua tới mặt kia của hai người bên cạnh, vươn tay ôm lấy Song Tịnh, lại nắm chặt cổ tay Huyền Sinh, lôi hai người ra khỏi nước.
Lúc này, phía trước đã truyền đến ầm ầm một tiếng nổ lớn.
Huyền Sinh và Mai Hoa cùng nhìn lại, chỉ thấy sương mù mạnh mẽ bay lên, khói trắng cuồn cuộn, nước sông càng lúc càng cấp tốc chảy về phía trước. Biết phía trước cũng là thác nước trên vách núi, hai người vội vã một trái một phải mà giữ lấy Song Tịnh, đang muốn nhảy hướng lên bờ, lại nghe “hưu” một tiếng, một mũi tên tẩm lửa cháy phóng tới, bắn thẳng vào tay áo Song Tịnh, lập tức bốc cháy.
“!!”. Hai người kinh hãi, đồng loạt đưa tay phủi lửa, Mai Hoa ngâm tay Song Tịnh vào nước, nhưng đã quên mảnh gỗ khô dưới chân đang trôi nhanh về phía thác nước, chỉ nghe Huyền Sinh chưa nói xong một tiếng “Đi mau”, cây gỗ hoàn toàn mất đi khống chế, ba người lập tức bị kéo vào trong thác nước vĩ đại.
“Mai Hoa! Huyền Sinh! Tiểu Tịnh!”. Triệt Thủy nhìn lại không khỏi kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Không chú ý đến có vô số cung tiễn thủ như cũ vẫn ở phía sau, quay đầu lao về phía thác nước, lên xuống vài lần, cũng rơi như sao băng vào trong dòng thác cuồn cuộn.