Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 132 : Nhu Kiếm sơn trang. Giang hồ chớ khinh người trẻ tuổi (5)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Ely
Bỗng một đợt âm thanh nặng nề truyền tới, cánh cổng chính đồ sộ trước mắt chậm rãi mở ra.
“Mời.” Hoa Vô Song làm một dấu tay ra hiệu nói.
Mọi người đi theo phía sau hắn và Kinh Phiến, đều không nhịn được mà nheo mắt lại muốn nhìn cho rõ ràng hơn.
Trước mắt là gian phòng rộng lớn tối đen như mực, chỉ có phần trước được ánh sáng
của vài ngọn đèn yếu ớt soi chiếu. Hàng chục giá sách được sắp xếp chỉnh tề, bên trên chất đầy những thư tịch quyển trục (*), một số giá sách đã đầy đến mức không thể để thêm được nữa. Giấy trắng tùy tiện nhét vào
trong các khe hở, trên mặt đất cũng bày la liệt những cuộn giấy và bút
lông đã khô cùng nghiên mực bị vỡ. Các giá sách xếp thẳng hàng tạo thành một lối đi sâu vào bên trong. Cuối lối đi đó lại là một cái động tối vô cùng to lớn tưởng chừng như kéo dài vô tận. Ngoảnh đầu nhìn lại cũng
chỉ có một mảng đen kịt, xem ra tất cả ánh sáng đều bị bỏ lại bên ngoài, còn nơi đây chỉ có thể cảm nhận bầu không khí hanh khô và cát bụi.
(*) thư tịch: sách được ghi chép trên giấy đóng thành quyển; quyển trục: ghi chép trên những thanh tre rồi ráp lại với nhau
Ánh sáng duy nhất là từ hướng cánh cửa cách khoảng hơn chục bước chân hắt tới. Nhìn
về hướng đó thì thấy có vài cái bàn kê sát vào nhau, phía trên trải đầy
những tờ giấy trắng dài đến vài thước, kéo lê ở trên mặt đất. Trên bàn
có vài cây nến cùng với bút, mực, giấy, nghiên, có vẻ như có người nào
đó đã thức trắng đêm ở đây khổ đọc.
“Trang chủ
đại nhân.”. Từ trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh, đám người Song
Tịnh nhận ra thanh âm đó hẳn là của người vừa mới mở cửa, đều hướng ánh
mắt về phía đó… và rồi … tất cả cùng cúi đầu … nhìn xuống dưới.
Đứng đó chỉ
có một hài đồng “phấn điêu ngọc trác” (*) đang giơ đèn về phía bọn họ
chớp chớp đôi mắt quan sát. Nó cùng lắm khoảng tám tuổi, quả thực là
thanh khiết đáng yêu vô cùng. Đôi mắt trong trẻo của nó đảo qua đảo lại
nhanh như chớp, tò mò nhìn đám người trước mắt, áo choàng trên người có
vẻ như hơi rộng, tung bay mềm mại buông thỏng trên mặt đất, bước đi thì
khập khiễng, từng giọt mồ hôi tinh tế ẩn hiện trên trán, xem ra là vừa
rồi khi mở cửa đã phải cố gắng rất nhiều.
(*) “hài đồng” : đứa bé; “phấn điêu ngọc trác” : ý chỉ vẻ bề ngoài đẹp đẽ vô cùng
Mọi người trầm mặc, sau đó ánh mắt đều nhất loạt nhìn về phía Hoa Vô Song và Kinh Phiến.
Các ngươi ức hiếp tiểu hài tử a! Làm cho một đứa trẻ đáng yêu như vậy không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đem nhốt ở cái chỗ này?
“Trang chủ
đại nhân… ” Lúc này, đứa nhỏ kia chợt mở miệng, thanh âm mềm mại ẩn chứa một chút không kiên nhẫn, hắn cong môi: “Bọn họ là ai?”
“Thái Nhẫn, bọn họ là khách của ta. Có việc gấp muốn điều tra.” Hoa Vô Song cười tít mắt sờ sờ đầu của nó nói.
Trái lại,
đứa nhỏ kia lại xụ mặt xuống. Đột nhiên, khuôn mặt trẻ con đó chợt
chuyển sang dáng vẻ hờn dỗi nhìn thực tức cười. Nó phùng hai má lên, một tay chỉ vào đám người Song Tịnh, giận dữ nói: “A, ta biết rồi, bọn họ
nhất định là Thất Thạch Môn môn chủ, còn có Trọng Trọng Lâu lâu chủ đúng không?” Thấy Nhu Kiếm trang chủ gật đầu liền ‘hừ’ một tiếng quay đầu
lẩm bẩm: “Đã ăn trộm đồ từ chỗ chúng ta rồi giờ lại còn dám đến đây nghe ngóng…” Không đếm xỉa tới vẻ kinh ngạc của những người khác, hai tay nó chống nạnh, tức giận nhìn Hoa Vô Song lanh lảnh nói: “Trang chủ cũng
thật là, chẳng lẽ không biết thời gian sử dụng thư phòng đã sớm qua? Cho dù là chủ nhân của sơn trang cũng không thể coi thường quy định này,
nếu không làm gương thì làm sao khiến mọi người tâm phục? Hả?”
Một bài
thuyết giáo khiến cả bọn trợn mắt há hốc mồm, đều thi nhau nhìn về phía
kẻ bị hắn giáo huấn – Hoa Vô Song. Chỉ thấy hắn vẫn ngồi xổm dưới đất
cười tít mắt như cũ, sau đó giơ tay sờ sờ đầu Thái Nhẫn làm cho tóc của
nó rối tung lên, hai tay véo gò má nó kéo qua kéo lại: “Ái chà chà,
ngươi thật là đáng yêu, thật là đáng yêu nha. Biểu hiện ra vẻ chín chắn
như vậy thật là vô cùng đáng yêu…. Ta rất thích rất thích rất thích.
>w
Thái Nhẫn bị hắn chơi đùa như vậy lại càng không nhịn được, khua chân đạp hai tay
vung giãy giụa, miệng còn kêu: “Chủ nhân, trước mặt khách nhân, người
làm vậy còn ra thể thống gì… còn ra thể thống gì …”
“….”
Kinh Phiến
day huyệt Thái Dương, xoay người đối diện với những người còn đang đứng ở bên cạnh xem trò hay nói: “Đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi xem nơi
này.” Nói xong cầm một chiếc đèn ở trên bàn đi sâu vào bên trong thư
phòng. Những người khác liếc mắt nhìn nhau, cùng đi theo sau nàng.
Bóng tối bao phủ, ngọn đèn lay động, mỗi nơi bọn họ đi qua đều lần lượt được chiếu
sáng sau đó lại bị bóng tối bao trùm. Song Tịnh nhờ vào ánh đèn nhìn
sang chỉ thấy một loạt giá sách được sắp xếp thẳng hàng tựa như không có điểm cuối. Bóng của mấy người bọn họ chiếu trên vách tường xa xa, cảm
giác giống như là đang đi xuyên qua một cánh rừng âm u quỷ mị. Xen lẫn
giữa những giá sách còn có vài chiếc gương đồng rất lớn, trong gương
phản chiếu vô số ảnh ngược của những giá sách, thoạt nhìn giống như thư
bây giờ võ công của nàng sẽ xuất thần nhập hóa đến mức như thế nào?
Hiện tại, dù nàng đứng trong bóng tối, thân thể yếu đuối đến nỗi ngay cả sườn núi
cũng không leo được, vẫn có thể trong giây lát phát ra khí thế mãnh liệt như vậy. Kinh Phiến nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn nàng, bắt gặp
đôi mắt trầm tĩnh mà trong trẻo của Song Tịnh đang nhìn mình. Trong chốc lát, Kinh Phiến cảm giác như thấy được cả thiên sơn vạn thủy hùng vĩ
bao la, tưởng như đông hải ba vạn dặm, núi cao năm ngàn thước cũng được
chứa đựng trong đôi mắt đó.
Nàng nghe được thanh âm của chính mình, không hề ngờ tới sẽ mang theo âm điệu sùng kính cùng khiếp đảm như vậy: “Môn chủ?”
“Sao?”
Không biết
tại sao lại muốn nói đến vấn đề này, Kinh Phiến dường như muốn nhìn thấu con người bình thường của nàng: “Ngươi tái xuất giang hồ, là vì cái
gì?”
Song Tịnh ngẩn người, cười nói: “Hẳn là….để hoàn thành chuyện năm năm trước chưa kết thúc.”
“Hả?” Kinh Phiến không hiểu: “Vậy… vậy ngươi năm năm trước rời khỏi giang hồ, là vì cái gì chứ?”
Thất Thạch
Môn chủ không nói. Nàng cảm thấy bên người như có một đợt khí lạnh đang
chầm chậm bao vây chính mình. Luồng khí xuyên qua đầu ngón tay, xuyên
qua trước cổ, xuyên qua áo khoác của nàng, giống như ngày trước ở trong
rừng trúc cùng sự phụ ngồi xếp bằng trên tảng đá cảm nhận gió mát thổi
tới. Hình ảnh chồng chéo, nàng mở to mắt, dường như thấy ánh mặt trời
chiếu lên trên khuôn mặt mình, rồi đổ xuống quần áo. Khi đó, chính mình
ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Sư phụ, người ra giang hồ, là vì cái gì
ạ?”
Kinh Phiến
đứng tại chỗ đợi rất lâu nhưng không nghe thấy đáp án của Song Tịnh.
Nàng tưởng rằng đối phương không muốn nhắc tới chuyện xưa, lúc đang xoay người rời đi, nàng nghe thấy thanh âm lành lạnh vang lên ở sâu trong
bóng tối. Dù việc này vô cùng nực cười, nhưng khi nàng nhớ lại, luôn cảm giác thanh âm mà mình nghe thấy giống như một chùm ánh sáng bình minh
rọi xuống, làm cho thư phòng quanh năm khôngcó ánh sáng mặt trời đột
nhiên sáng bừng rực rỡ.
“Ra giang hồ, dĩ nhiên là để chinh phục nó.”
Nàng quay đầu, nhìn về phía Diệp Song Tịnh.
Nữ tử đứng trong bóng tối kia, thản nhiên nở một nụ cười, một đôi mắt trong vắt như ánh sao đang nhìn nàng.
Đại bàng một lần cất cánh, bay thẳng chín vạn dặm.
Cho dù đại bàng gãy cánh, vẫn là loài chim chúa tể bầu trời.
Thiên nga với chim yến há lại có thể so sánh cùng?
Diệp Song Tịnh, có còn thực sự là nàng năm năm trước không?
Chốc lát,
nàng bỗng nhiên nhớ lại mấy năm trước, chính là khi còn nhỏ, cũng là đã
từng mắt thấy môn chủ Thất Thạch Môn tài hoa phong nhã.
Trên Thiên
Nhai đàn ở Đái Phong các, thiếu nữ y phục màu xanh kia cầm một thanh mộc kiếm đánh bại Đỗ Triệt Thủy. Sau đó, giữa tiếng reo hò kinh thiên động
địa như sấm bên tai, nàng chậm rãi xoay người, cười nhạt một tiếng.
Sau nụ cười này, cục diện tương lai của giang hồ năm năm sau đó đã được quyết định .
“Lẽ nào môn
chủ… muốn lần nữa xưng bá giang hồ?” Nàng có chút ngập ngừng hỏi. Ngươi
làm thế nào được chứ? Có thể khôi phục toàn thân võ công sao?
Nhưng Song
Tịnh chỉ lạnh nhạt cười: “Kinh Phiến cô nương, ta không hề cho là hiện
tại giang hồ có bất kỳ người nào có năng lực hơn bốn người chúng ta
trước kia. Cho nên làm sao có thể nói là ‘lần thứ hai’ xưng bá giang
hồ?” Nàng nhận lấy một ngọn đèn từ tay Kinh Phiến, chậm rãi đi về phía
trước, thân ảnh thướt tha đơn bạc như thế, khó có thể tưởng tượng được
phong thái huy hoàng năm năm trước. Kinh Phiến sửng sốt chốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo. Chợt nghe thấy thanh âm nhẹ như hơi thở nhưng rất
rõ ràng ở phía sau ngọn đèn mỏng manh truyền lại:
“Ta chỉ muốn lấy lại… thứ mà trước kia ta đã có… Một thứ mà thôi.”
Phía sau,
thanh âm vô cùng hưng phấn của Hoa Mai Đường đường chủ truyền đến, vọng
trong không gian rộng lớn của bốn vách tường: “Chính là quyển này! Ta
tìm được rồi! !”