Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 135 : Phi Ưng bảo. Gió lớn nổi lên, cuốn mây tung bay (3)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Thi Tú cô nương
“Cái gì?!”.
Lời này vừa
nói ra, người của Phi Ưng bảo nhất thời giận tím mặt, đều nhịn không
được mà chửi ầm lên. Tứ đại cao thủ đứng ở phía sau phó bảo chủ trong tư thế sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên trên cao hướng Song
Tịnh đánh tới. Người của Kiếm Nhu sơn trang lại thậm chí có chút hả hê
khi người gặp họa, nén cười, lạnh lùng nhìn dáng vẻ kiêu căng phách lối
của đối phương. Triệt Thủy và Mai Hoa nhìn nhau liếc mắt một cái, nhịn
không được mà cùng nhếch miệng cười. Huyền Sinh chuyên chú giữ cho Song
Tịnh khỏe mạnh. Mà Tập Tuyền, lúc này nổi giận đến cực điểm, cười rộ
lên, ngay cả lời chửi mắng người cũng không nói được.
“Thất Thạch
môn các ngươi chớ có khinh người quá đáng!”. Trong đám người có một kẻ
cả giận quát. Chỉ nghe vụt một cái, một mũi tên thẳng hướng Song Tịnh
bay tới.
Mọi người
còn chưa kịp phản ứng thì Mai Hoa đã động thủ đầu tiên. Một tiếng
‘đinh!’ thanh thúy vang lên, mũi tên kia liền bị ngân châm của nàng
phóng ra đánh rơi xuống. Tập Tuyền còn chưa kịp xoay người quát kẻ kia
thì cảm thấy trước mắt tiếng gió khẽ rít, một thân ảnh màu xám tro lao
đến kẻ vừa bắn ra tên. Người kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương.
Đêm tối
nhuốm một mảnh màu đỏ thẫm dày đặc, người của Phi Ưng bảo chỉ cảm thấy
một trận mưa huyết sắc bắn ra. Đến khi định thần nhìn lại, kẻ kia đã
không còn đôi cánh tay, ngã ở trên mặt đất không ngừng co rúm gào thét,
người xung quanh đều bị máu tươi của hắn tóe ra dính toàn thân. Cách đó
không xa, Triệt Thủy một thân nguyên vẹn trở về chỗ cũ, phủi phủi bụi
bặm trên y phục, trên mặt biểu tình thản nhiên vô sự, trên người không
có lấy một vết máu.
Ai nấy đều kinh hoảng.
Đỗ Triệt
Thủy trên người không có vũ khí, quạt sắt ở thắt lưng của hắn cũng không có bất kỳ vệt máu nào, vậy hắn đã dùng cái gì để chặt đứt cánh tay của
đối phương?
Chẳng lẽ… bằng hai tay?
Thiên hạ thật có loại võ công hai tay giống như lưỡi dao sao?
Người nọ ngã trong vũng máu vẫn như cũ rống to, người của Phi Ưng bảo có chút không
đành, có người tiến lên điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, cuối cùng chỉ
nghe tiếng nức nở rên rỉ ở trong ban đêm u ám vang dội, quỷ mị cực độ.
Tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình một cái.
Tập Tuyền đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt trắng bệch vô sắc.
“Các hạ nếu
như vì hai vật này có thể cùng Trọng Trọng lâu, Thiên Hạ quán, Bán
Nguyệt thành, còn có Thất Thạch môn đối địch, động tác quỳ xuống kia đơn giản như vậy, thì có khó khăn gì?”. Triệt Thủy lạnh lùng quét mắt nhìn
người của Phi Ưng bảo một cái, trong đôi mắt đều là vẻ khinh thường:
“Trước kia thay vì phái ra nhiều người như vậy khiến cho bọn họ bỏ mạng, thì không bằng sớm một chút tự mình tìm đến Thất Thạch môn hoặc Trọng
Trọng lâu đòi hai vật này”. Nói xong còn không tránh khỏi cười lạnh:
“Thất Thạch môn tuy rằng chỉ có mười tám đệ tử biết võ công, cũng không
có một chủ nhân coi mạng người như cỏ rác như vậy”.
Hắn nói có
lý, ngay cả đám trộm dưới trướng Kiếm Nhu sơn trang cũng không nhịn được liếc mắt khinh bỉ nhìn Tập Tuyền trước mắt. Mỗi một nơi đều có quy củ
biết được Phi Ưng bảo đối với chư vị có rất nhiều chỗ quá đáng, tự biết
vô lý lỗ mãng, tại hạ yên vị chưa lâu, nhiều quy củ giang hồ vẫn cảm
giác mới lạ, không thể ngăn cản những việc đã làm của kẻ dưới, tự thẹn
năng lực quản lý thua kém các vị tiền bối, tại đây mong chư vị đại nhân
không so đo tiểu nhân, Phi Ưng bảo tự sẽ sửa chữa khiếm khuyết”.
“Bảo chủ!”. Hãn phu nhân phía sau phẫn nộ ngắt lời hắn, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Tập Vân ngăn lại.
“Chỗ vô lý
của Phi Ưng bảo đối với chư vị, hậu quả đều do tại hạ tự mình gánh
chịu”. Tập Vân nhìn cũng không nhìn nàng: “Mong tiền bối giơ cao đánh
khẽ, bỏ qua cho đệ tử trong bảo của ta.”
Lời nói này thành khẩn tha thiết, hầu hết người của Phi Ưng bảo đều bất giác xúc động.
Đám người
Huyền Sinh nhìn về phía Song Tịnh, lại thấy nàng không có động tĩnh gì:
“Bảo chủ nói rất đúng… Như vậy, nếu tại hạ muốn ngươi để lại hai con
mắt, có thể bằng lòng không?”.
Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Người của
Phi Ưng bảo lập tức giận dữ gào lên: “Diệp Song Tịnh, nhà ngươi đừng
khinh người quá đáng, bảo chủ nhà ta và ngươi không thù không oán, hà cớ gì tận lực bức bách nhau như vậy”.
Song Tịnh
ánh mắt lạnh lùng đảo qua: “Nếu vậy ta cũng cùng Phi Ưng bảo không thù
không oán, các ngươi vì sao dọc đường truy sát?”.
“Bảo chủ nhà ta đã thân mang trọng bệnh rồi, ngươi còn muốn người ta mất đi hai mắt, dù cho ngươi được xưng là thiên hạ đệ nhất nữ thiếu hiệp, nữ tử nhỏ
tuổi mà lại lòng dạ ác độc như vậy, ngươi không sợ báo ứng sao ?!”.
“Ta đây cũng bệnh tình vô phương cứu chữa, toàn bộ võ công đã bị phế, Phi Ưng bảo
cũng không giống như vậy tàn ác hạ độc thủ sao?”. Song Tịnh nhướn mày:
“Năm mươi bước cười trăm bước, suy luận của Phi Ưng bảo thực là quá nực
cười, Tô bảo chủ trước kia lẽ nào không dạy các ngươi quy củ giang hồ?
Có oán phải báo, có ân phải trả, đạo lý đơn giản như vậy cũng không
hiểu, Phi Ưng bảo đáng đời bị sa sút!”.
“Ngươi!”. Đám người kia nổi đóa, nhưng lại tìm không được lời phản bác.
“Đủ rồi!”.
Bỗng nhiên Tập Vân lớn tiếng nói, nhấc tay ngăn cản những kẻ còn muốn
mắng chửi Song Tịnh kia, lạnh lùng nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Ta
nói, đủ – rồi!”.
“Bảo chủ…”.
“Nếu là hiến tặng một đôi mắt, như vậy Thất Thạch môn, Bán Nguyệt thành, Thiên Hạ
quán, cùng Trọng Trọng lâu đều bỏ qua cho Phi Ưng bảo sao?”. Tập Vân
gương mặt trắng nhợt nhìn về phía Song Tịnh hỏi.
“Nếu là như vậy, coi như chuyện này chưa từng phát sinh”.
“Môn chủ có thể sẽ nuốt lời?”.
“Nga…”. Song Tịnh cười lạnh: “Loại chuyện này có lẽ chỉ có quý bảo mới làm ra thôi.
Thất Thạch môn từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh”.
Tập Vân nghe vậy, bất giác muôn phần lúng túng, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, lại
dũng cảm mà nhìn về phía Song Tịnh, gật đầu một cái: “Đã vậy, thỉnh môn
chủ động thủ đi”.