Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 136 : Phi Ưng bảo. Gió lớn nổi lên, cuốn mây tung bay (4)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
edit: Thủy Thanh
beta: Ý Như & Hàn Phong Tuyết
Thật sự muốn động thủ? Triệt Thủy và Mai Hoa liếc nhìn nhau một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Song Tịnh trên mái nhà.
Toàn bộ
người của Phi Ưng bảo nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám làm
bừa, khuôn mặt của Hãn phu nhân bị che lấp phía sau bảo chủ, nhìn không
rõ vẻ mặt.
Huyền Sinh
muốn mở miệng nói gì đó, suy nghĩ một chút, vẫn là im lặng, hắn không
muốn bị cuốn vào trận phong ba này trên giang hồ. Thế nhưng vì sao hắn
lại có cảm giác lóng ngóng? Cơ hồ cảm thấy hắc bạch song kiếm trên lưng
khẽ rung rung, như thể muốn xông trận khát máu.
Đám mây trôi lơ lửng giữa ánh trăng, che khuất ánh sáng bàng bạc dịu dàng của trăng, khuôn mặt của Song Tịnh ẩn hiện dưới bóng mây, tựa như che bởi chiếc
khăn che mặt mềm mại.
“Ngươi có hai yêu cầu, điều kiện thứ hai là gì?”. Môn chủ Thất Thạch môn đột nhiên hỏi.
“?”. Tập Vân có chút kinh ngạc: “Điều kiện thứ hai… Dĩ nhiên là hai vật của các hạ và lâu chủ Trọng Trọng lâu”.
“…”. Song
Tịnh nhíu mày, như có điều phải suy nghĩ, nhìn về phía hắn: “Thật biết
điều nha. Phi Ưng bảo thực tình muốn có hai món đồ này như thế, rốt cuộc là vì cái gì? Đến nỗi… Không thèm quan tâm đến chuyện của ta”. Nàng đưa tay về phía Huyền Sinh lấy ngọc bội, ném cho Tập Vân, dửng dưng nói:
“Bảo chủ nếu đã thỉnh cầu với ta, Song Tịnh tất nhiên sẽ không làm kẻ
tranh giành”.
“Cái gì?”.
“Tiểu Tịnh?”.
Mai Hoa và Triệt Thủy kinh động, ngay cả Huyền Sinh cũng hơi kinh ngạc nhìn nàng: “…. Môn chủ?”.
Nhưng Song
Tịnh không nhìn bọn họ, cụp đôi mắt xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng
dưới ánh trăng, có chút buồn bã xót thương: “Chẳng qua trên đời này, thứ duy nhất từng chứng kiến thời huy hoàng của bốn người chúng ta, chỉ có
hai vật này… Cho nên…”.
“Tại hạ lấy
tính mệnh đảm bảo, vật ở chỗ ta, nhất định không để cho chúng chịu bất
kỳ hư hại nào!”, Tập Vân chắp tay hành lễ nói, giọng điệu chân thành
cương quyết. Hắn bỗng dừng một chút, ngẩng đầu lên, hai con ngươi rõ
ràng trong suốt nhìn về phía môn chủ Thất Thạch môn: “Tập Vân cam đoan,
chỉ xin môn chủ cho mượn dùng trong một thời gian, sau này, nhất định
hoàn quân minh châu*”.
*Hoàn quân minh châu: hoàn trả cho người viên ngọc sáng, gần như là dùng một vật gì quý báu để đền đáp ân nghĩa.
“Hoàn quân
minh châu?”, Song Tịnh nghe vậy, bất giác cười lạnh: “Nói nghe thật êm
“… Làm sao
mà muội biết được, tiểu Tịnh?”, Triệt Thủy có chút hoài nghi nhìn nàng:
“Muội làm thế nào lại biết hai câu thơ kia, Thiên Hiệp lâu là nơi cất
giấu bảo vật, còn nữa, muội lấy manh mối đâu mà xâu chuỗi tất cả lại
chứ?”.
“Cái này
à…”, Song Tịnh gãi gãi đầu, sau đó không tự chủ được ngáp một cái:
“Chính là… Trực giác. Muội cũng không biết vì sao muội biết… Dù sao,
muội chính là biết vậy thôi”.
Đây là câu trả lời quái gì đây? Mọi người hết ngây ngốc rồi đờ đẫn mà nhìn nàng.
“Tóm lại…”,
Song Tịnh vẻ mặt mệt mỏi, duỗi tay vươn vai: “Hiện tại không có ai truy
đuổi chúng ta nữa, cho nên, cho nên có thể ngủ một giấc thật ngon
lành…”.
“Tiền bối
không sợ sao?” Bỗng nhiên Hoa Vô Song đứng ở bên cạnh đi về phía trước
một bước, mỉm cười: “Môn chủ đắc ý như vậy, lẽ nào không nghĩ đến, có
thể Phi Ưng bảo xuất anh hùng, không sợ hùng khởi à?”.
“Có gì phải sợ?”, Song Tịnh kinh ngạc nói: “Ý ngươi là, ta phải sợ nó uy hiếp đến địa vị của Thất Thạch môn?”.
“Bang phái
suy tàn sẽ hùng khởi là chuyện hết sức tự nhiên, ta cũng không ngây thơ
đến mức tin rằng Thất Thạch môn sẽ huy hoàng mãi mãi không bao giờ lụi
tàn”. Song Tịnh lại ngáp một cái, nàng mơ màng nói: “Tóm lại… Chao ôi
mệt quá… Cho dù…”. Nàng còn chưa dứt lời đã ngã, đúng lúc Huyền Sinh đưa tay ra, nhất thời cảm thấy cảm giác ấm áp đang dần dần bao trùm lấy
nàng, thoải mái nói mê vài câu, nghiêng đầu, liền ngủ thiếp đi.
“Nàng chỉ
ngủ thôi”. Huyền Sinh kiểm tra mạch của nàng, không định nói, nhưng thấy vẻ mặt khẩn trương của Triệt Thủy của Mai Hoa nên mới lên tiếng. Sau đó hắn ôm lấy nàng đang cuộn tròn trong ngực mình, đầu Song Tịnh cọ cọ,
tìm vị trí thoải mái, quay đầu đối mặt Hoa Vô Song, nói: “Xin phiền
trang chủ…”.
Trong lúc ôm Song Tịnh đi vào phòng, Huyền Sinh nghe tiếng xào xạc của gió thổi
xuyên qua rừng cây lại rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nói mớ:
“Này… Huyền Sinh, chúng ta như thế này… có phải đi động phòng không?”.
Đó chỉ là
một cậu chuyện cười bình thường thôi, nhưng không biết vì sao, Huyền
Sinh đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, thiếu chút nữa gập cả lưng lại.
Ánh mắt
buông xuống, theo thói quen nhìn bên hông của Song Tịnh, lúc này mới
phát hiện, món đồ duy nhất chứng minh quá khứ giữa bọn họ nay đã không
còn.