Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 140 : Thôn ngoại thành. Từng vượt biển cả mà khó qua sông (1)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


edit: Thủy Thanh

beta: Ý Như & Hàn Phong Tuyết



Xuống thuyền gỗ, sóng sông triền miên, nắng mai chiếu lên những đám mây đang nghỉ

trên đỉnh núi. Qua ngàn núi vạn hang, vượt bao khe suối sâu, sóng dữ

cũng dần dần ngưng, chợt thấy mấy cành củi khô đang lênh đênh mặt nước.



Từng đợt sóng lớn cuồn cuộn vỗ bờ, thuyền của Ngưng Sương môn lướt trên thượng

nguồn Long Giang trông giống như một phiến lá khô xuôi dòng nước mà

chảy. Gió rất to, mấy người chèo thuyền tựa như chẳng cần dùng bao nhiêu lực cũng có thể khiến con thuyền trôi vô cùng nhẹ nhàng về phía trước.

Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy dòng sông dài như đổ về chân trời, nơi ấy

mênh mông tựa hồ đang hòa vào làm một với sóng nước. Nhìn sang bên bờ là cảnh núi cùng mây, sương trắng quẩn quanh, thỉnh thoảng truyền tới

tiếng kêu của vượn khỉ lẫn tiếng chim bay xẹt ngang bầu trời như ai oán.



Làn gió

mát lướt qua mặt, Huyền Sinh đứng ở trên khoang thuyền, vạt áo dài tựa

cánh buồm no gió mà tung bay, chỉ nhìn thấy thần thái hắn trang nghiêm

trấn tĩnh, dáng đứng lẻ loi, ánh mặt trời chiếu trên người nghiêng

nghiêng đổ xuống. Hắn như đỉnh kim quang đạp gió rẽ sóng mà đi lên phía

trước, lại như vị tiên nhân có thể cưỡi lên mây mà bay bất cứ lúc nào.

Mấy người chèo thuyền nhìn sang thấy non xanh nước biếc không ngừng lùi

về phía sau thân ảnh của hắn, cảnh đẹp tựa như bức tranh phong cảnh nên

đều bất giác nhìn ngây người.



Huyền Sinh đứng ở trên khoang nhìn về phía sau thuyền, từng đợt sóng đang cuộn trào như dòng lũ.



Chốc

chốc lại có lá cây theo gió cuốn rơi trên mặt nước, còn chưa hoàn toàn

bị thấm ướt, trong nháy mắt đã bị sóng kéo đi, từ đó càng ngày càng xa,

càng ngày càng xa. Sau đó hắn không tự chủ được mà ngẩng đầu, chỉ thấy

núi xanh mênh mang, mây trắng ẩn hiện, ngay cả mấy ngọn núi lớn phía sau cũng đã cách bọn họ rất nhiều, chẳng cần nói cũng hiểu hắn đã sớm bỏ xa Kiếm Nhu sơn trang không biết bao nhiêu dặm.



Sau khi

hắn gặp Mộ Dung Cận cùng ba vị đại phu ở sông Tam Tịch, bọn họ liền phi

ngựa không ngừng, vội vàng đi tới chỗ Thiểu Hoa ở thôn Lệ Hoa.



Bán

Nguyệt thành không tiếp đãi nhân sĩ giang hồ, vì vậy cho dù là thê tử

tương lai của Huyền Sinh, trước khi thành hôn, cũng chỉ có thể ở ngoài

thành.



Gia tộc

Ân thị của Thiểu Hoa là gia tộc bảo hộ cho Bán Nguyệt thành, nửa ngoài

sáng nửa trong tối, bề ngoài tuy trông vẫn giản dị bình thường, nhưng kỳ thực gia tộc này đã sớm đưa nơi này rời khỏi giang hồ, ẩn giấu cổng

vào, hơn nữa họ cũng là những người duy nhất ở ngoài Bán Nguyệt thành

nói được chính xác vị trí của tòa thành, nơi mọi người đang ở.



Hài tử của Ân thị gia tộc và Huyền gia đã cùng chơi với nhau từ nhỏ, Thiểu Hoa và Huyền Sinh cũng là thanh mai trúc mã.



Khi nhớ
sao?”.



“Phu nhân”. Mộ Dung Cận chắp tay hành lễ, nói.



“Đa tạ

tiên sinh đến đây chữa bệnh cho Thiểu Hoa, dọc đường bôn ba, người đã

vất vả nhiều”. Ninh Phong cười dịu dàng, hơi hơi khom người, lại được Mộ Dung Cận đỡ lấy.



“Không dám nhận, phu nhân đa lễ rồi”.



Lúc này

Huyền Sinh vô tình quay đầu nhìn lại một chút, thấy Ngưng Sương môn môn

chủ vẫn đang cười như phong đạm vân thanh, nhưng bên trong đôi đồng tử

lại sâu khôn lường, đen như mực như đêm, lại giống như một đầm nước tù,

thâm trầm nhìn không thấy đáy.



Tuy rằng mới quen hắn không lâu, Huyền Sinh biết từ Song Tịnh và Triệt Thủy rằng người này phóng khoáng vô tâm, nhưng lại không biết sau nụ cười ngụy

trang kia cùng sự lãnh đạm mà hắn thể hiện rốt cuộc là có tâm tình gì.



Có lẽ cũng là vì quan hệ với Song Tịnh.



Vượt

nghìn dặm xa xôi vì Thiểu Hoa mà trị bệnh, thực sự là đã gây khó dễ cho

kẻ khác, hắn bất giác thật lòng khâm phục khí phách của Mộ Dung Cận.



Thấy Mộ

Dung Cận và Huyền Mộc cũng đã hàn huyên được một lúc, Huyền Sinh liền

nói: “Mẫu thân, ca ca, phải ngồi thuyền suốt quãng đường đến đây, môn

chủ hẳn cũng mệt mỏi, chi bằng chúng ta tới Ân phủ nghỉ ngơi một chút

đã, thuận tiện ghé thăm Thiểu Hoa rồi trở lại nói chuyện sau”.



“A, cũng đúng, xem đầu óc ta này, mới nghĩ đến con dâu sẽ mau khỏi bệnh liền

phấn chấn như vậy”. Ninh Phong phu nhân không khỏi lắc đầu bật cười, rồi xoay người gọi mấy tiểu nha hoàn, phu xe: “Mau lại xách hành lý cho Nhị thiếu gia và Mộ Dung tiên sinh”. Rồi ngoảnh lại: “Tiên sinh, mời”.



Nhưng Mộ Dung Cận lại quay đầu cười nói: “Vẫn là người bệnh quan trọng hơn,

không biết phu nhân có để bụng chuyện ta cưỡi ngựa tới Ân phủ trước? U

Doanh thảo tốt nhất là nên ăn càng sớm càng tốt, bằng không dược tính

không đủ, đến lúc đó bệnh khó có thể vãn hồi”.



Mọi

người nghe thế đều bất giác lo lắng, càng thêm vui mừng vì thấy Mộ Dung

Cận rất tích cực lại có trách nhiệm, Huyền Sinh cũng vội vàng gật đầu:

“Vậy thì, mời tiên sinh đi trước một bước, ta sẽ đi trước dẫn đường. Mẫu thân, ca ca, mọi người từ từ đi, không cần phải lo”.



“Chúng

ta cũng sẽ lên đường ngay thôi, đến lúc đó nhiều người vội vội vàng vàng cùng xông vào Ân phủ đúng là không hay lắm, hai người mau đi đi”. Huyền Mộc cũng gật đầu nói, đỡ Ninh Phong phu nhân đi tới xe ngựa.



“Được”.