Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 144 : Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (1)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


* Vu

Sơn: Núi Vu Sơn, tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, gắn liền với điển tích Giấc Vu

Sơn khi vua Cao Đường đến đây du ngoạn đã nằm mộng gặp tiên.



Sắc xanh đầy sức sống bao trùm trên những tán cây quanh khuê các.



Trong

đình viện Ân phủ hết sức náo nhiệt, từ sau khi Thiểu Hoa khôi phục, ngày ngày, lầu các của thiên kim Ân gia đều có thể nghe thấy những âm thanh

ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa.



Thiểu

Hoa vốn tính tình hoạt bát, cầm kỳ thi họa đều không tinh thông, thêu

thùa nữ công càng khỏi phải nói. Nàng có thể ngồi yên hơn nửa giờ uống

cạn chén trà, Ân phu nhân sẽ thắp hương bái phật cảm tạ trời đất. Hơn

nữa, nàng từ nhỏ đã được phụ mẫu cưng chiều, các huynh trưởng hết mực

nhường nhịn, nên càng ngày càng bướng bỉnh tinh ranh. Những năm gần đây, không biết bao nhiêu tiên sinh giảng bài đã tức giận đến mức phải bỏ

đi. Phu phụ Ân gia thấy nàng bản tính khó dời, nghĩ rằng nữ nhi giang hồ cũng chẳng cần chú ý nhiều đến những lễ nghi trói buộc như vậy. Hơn

nữa, thấy nàng chẳng qua chỉ là đứa trẻ đùa nghịch hơi quá, chứ chẳng có gì tà niệm hay ác độc trong lòng, nên cũng để tùy nàng.



Mấy ngày nay, Thiểu Hoa như thể muốn bù lại lúc bệnh nằm trên giường mà điên

cuồng hoang phí thời gian. Sáng sớm mở mắt ra, nàng không đem hạ nhân

tùy tùng đi khắp lâu các thì cũng tự mình chơi tới mệt mỏi rã rời mới

chịu ngoan ngoãn lên giường ngủ, tính xem ngày mai có tròvui gì mới muốn làm.



Phu phụ

Ân gia thấy nàng đại bệnh qua khỏi, tự nhiên vui mừng đến mức mọi điều

đều chiều theo nàng. Hơn nữa, trong nhà đang có khách quý nên bọn họ

cũng bất chấp hạ nhân bận rộn đến mức oán giận, miễn sao hòn ngọc quý

trên tay nhà mình vui vẻ là được.



Mấy ngày nay phải tiếp đãi người của Ngưng Sương môn chuẩn bị rời đi, tránh

không khỏi đàn sáo yến tiệc thâu đêm; Mộ Dung Cận nói cứu người là thiên chức của thầy thuốc, nhưng nhận lễ vật thì trái lại, một chút cũng

không nương tay. Thấy con hồ ly kia tươi cười xán lạn như mặt trời mà da đầu Huyền Sinh tê rần.



Mọi

người của Ngưng Sương môn náo loạn mười ngày nửa tháng, rốt cuộc cũng

thấy không thể trì hoãn ngày khởi hành được nữa. Cảm tạ nhiệt tình của

Ân phủ hết lần này đến lần khác mời ở lại, Mộ Dung Cận cuối cùng cũng

bước lên thuyền, cái mà thiếu chút nữa là chìm vì lễ vật quá nhiều, mặt

mỉm cười, ôm quyền chào từ biệt. Toàn thân bạch y phiêu diêu như mây,

đạp gió lướt sóng xa dần ở phía tây dòng sông, khiến cho hương thôn

thiếu nữ ở trên bờ đến đây từ biệt mà cõi lòng tan nát từng mảnh, kêu

khóc không ngừng.



Mộ Dung Cận đã đi, Ân phủ và Ninh Phong phu nhân liền tiến hành chuẩn bị hỉ sự hai nhà.
Sinh! Khách đều đã đến đông đủ rồi, con cũng nên ra ngoài chào hỏi đi”.

Bà ôn nhu nói, một tay đặt trên vai nhi tử chợt cảm thấy toàn thân hắn

cứng nhắc, mặt bà biến sắc, lùi một bước lo âu nhìn hắn hỏi: “Làm sao

vậy?”.



“Mẫu thân…”. Huyền Sinh ngước mắt lên, con ngươi vốn tĩnh lặng nay hơi gợn sóng: “Con muốn biết rõ một chuyện”.



“Chuyện

gì?”. Ninh Phong phu nhân vừa giúp hắn chỉnh lại y bào vừa nhàn nhạt

nói: “Từ nhỏ con đã thích hỏi đông hỏi tây, bây giờ đã trở thành người

sắp lập gia thất, mà vẫn còn nghiên cứu tìm tòi không ngừng vậy”.



Nhưng

Huyền Sinh cũng chẳng để ý tới những lời này, chỉ bình tĩnh nghiêm túc

nhìn bà, không bỏ qua bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt đó: “Bất bại

nữ hiệp Thiên Phù Bình, đang ở nơi nào?”.



Trong

lòng Ninh Phong phu nhân chấn động, vốn định cài hoa cưới đỏ thắm lên

giúp hắn, nay lại rơi trên đất. Thoáng chốc bà đã lấy lại bình tĩnh, nét mặt tươi cười uyển chuyển che giấu bất an trong lòng: “Khi không sao

con lại hỏi đến việc này? Bất bại nữ hiệp nhiều năm trước hành tung bất

định, trên giang hồ thậm chí có người nói bà đã sớm đi dị quốc từ lâu”.



“Vậy sao?”. Huyền Sinh hạ đôi mắt xuống. Hắn không quên lúc mẫu thân nghe đến tên đó liền hoảng hốt kinh ngạc.



Ninh Phong phu nhân thở dài: “Mẫu thân biết lần này con ra ngoài, gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng, thế nhưng…”.



“Song

Tịnh nói, con bị mất trí nhớ”. Huyền Sinh cắt ngang lời nàng: “Môn chủ

của Thất Thạch môn… Diệp Song Tịnh. Còn có… chủ nhân của Trọng Trọng lâu Đỗ Triệt Thủy, đường chủ Lâm Mai Hoa của Thiên Hạ quán, Hoa Vô Song của Kiếm Nhu sơn trang…”. Nói đến đây bất giác sững sờ, tựa hồ giọng nói

từng gọi tên hắn trong bi thương tuyệt vọng lại quanh quẩn bên tai hắn,

hắn nhìn màu đỏ chói mắt trên người mình, chợt không biết tâm trí bản

thân đang ở nơi nào.



“Dường như… Toàn thiên hạ đều biết con mất trí nhớ. Kí ức của con thiếu đi phần nào đó, nhưng cớ sao con lại không biết?”



Sắc mặt

hắn mệt mỏi, tựa như sau nhiều ngày lãnh đạm ở Ân phủ, hắn đã hạ quyết

tâm vũng vẫy không nể tình ai nữa, lễ nghĩa khi đối mặt với Ân phủ tất

cả cũng đều văng tung tóe. Quyết tâm lột bỏ mặt lạ trên mình, bộ mặt làm hắn giống một người mù mờ mất phương hướng, một người mà không có cách

nào quẳng đi trách nhiệm đạo đức, chỉ có thể làm “Điều cần làm” mà không thể tuân theo ý muốn bản thân làm “Điều muốn làm” của nam tử.



“Con mất trí nhớ, có đúng không?”.Hắn thản nhiên nhưng chăm chú nhìn Ninh Phong

phu nhân: “Mẫu thân, xin người nói cho con biết”.