Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 145 : Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (2)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
“Con mất trí nhớ, có đúng không?”.Hắn thản nhiên nhưng chăm chú nhìn Ninh Phong phu
nhân: “Mẫu thân, xin người nói cho con biết”.
Ninh Phong
phu nhân nhìn hắn, sau một hồi, bà chậm rãi lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt
của hắn: “Hài tử, con cả đời đều ở Bán Nguyệt thành. Luận về thân thủ,
ngay cả đại ca con cũng khó thắng con, như vậy, trừ phi con tự tổn
thương chính mình, nếu không người khác làm sao có thể khiến con mất đi
trí nhớ?” Bà lo lắng thở dài một tiếng: “Có phải đoạn đường này khiến
con mệt mỏi quá hay không? Lẽ nào… thân thể hay đầu óc có chỗ khó chịu?”
Nghe vậy,
Huyền Sinh chăm chú nhìn bà trong chốc lát, lại thấy Ninh Phong phu nhân đáy mắt mảy may không có chút bóng mờ, bà thản nhiên nhìn hắn, có một
chút lo âu, một chút ưu sầu, nhưng biểu tình cũng không phải là lừa gạt. Hắn lắc đầu một cái, nhàn nhạt cười một tiếng: “Thật không phải. Có lẽ, là con quá lo lắng.”
Ninh Phong
phu nhân cũng thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, ôn nhu nói: “Trong khoảng thời
gian này, đối với chúng ta và Ân gia mà nói đều là thời điểm khó khăn.
Nhưng rốt cuộc Thiểu Hoa đã khỏi bệnh, đứa nhỏ kia… dù vẫn còn chút tính khí trẻ con, nhưng từ nhỏ đối với con đều vô cùng kính nể. Cho tới bây
giờ nó vẫn chưa từng đến Bán Nguyệt thành, lúc rời xa quê hương hẳn sẽ
cảm thấy rất cô đơn, khó tránh khỏi cần con bận tâm nhiều hơn một chút.”
“Mẫu thân yên tâm, con đều hiểu.” Huyền Sinh gật đầu, nhẹ nhàng nén nỗi phiền muộn kia xuống đáy lòng: “Thiểu Hoa kỳ thực…”
Hắn bỗng
nhiên im bặt, nghiêng đầu lắng nghe. Hắn nghe thấy tiếng nhạc trong trẻo du dương từ xa truyền tới, xuyên qua biển người đông nghịt đang ầm ĩ ở
bên ngoài, che đi tiếng pháo long trời lở đất, truyền đến tai của hắn
giống như một cây kim nhẹ nhàng đâm vào da, khiến từng tấc da thịt trên
người đều đau không tưởng.
“A, thì ra
là ‘Thủy mộc sơn thạch’.” Ninh Phong phu nhân nghiêng đầu theo hắn lắng
nghe hồi lâu, cuối cùng mỉm cười nói: “Vốn còn tưởng rằng chỉ ở Bán
Nguyệt thành mới có thể nghe được khúc này, không ngờ tới, nơi này cũng
có người thổi lên, hay là bằng hữu của phụ thân con nhận được thiệp mời
mà kịp thời chạy tới nhỉ?”
“Người viết khúc nhạc này là…?” Huyền Sinh nghi hoặc, nhìn về phía bà.
Ninh Phong
phu nhân nhẹ nhàng cười, bước mấy bước hướng tới cửa: “Khúc nhạc này là
‘Thủy mộc sơn thạch’, được một vị bằng hữu của phụ thân con là Lưu Vân
tiên sinh viết lên. Nghe nói người này từng là sát thủ đệ nhất võ lâm,
có một lần bị kẻ thù đánh trọng thương, phải bỏ trốn lại rơi xuống thác
Chỉ là, hắn rốt cục cũng biết, ai là biển cả của ai, ai là mây trôi của ai.
Một người đã từng trải qua sóng to gió lớn, làm sao có thể để dòng suối yên ả ngăn trở bước chân.
Một người đã từng nhìn thấy đại dương rộng lớn, núi cao biển mây hùng vĩ, thì làm
sao có thể rung động trước cảnh sơn thủy đạm bạc.
Một khi dây
đàn tình ái đã cất lên, thì cho dù có quay đầu lại trăm nghìn lần, dưới
ngọn đèn tàn nếu không phải là người đó thì làm sao sống trọn vẹn đến
lúc bạch đầu giai lão?
“Con…” Hắn nghe được thanh âm của chính mình vỡ vụn cất lên, che đi thanh âm tưng bừng náo nhiệt ngoài cửa.
Bỗng nhiên,
tiếng pháo bên ngoài nổ càng mãnh liệt hơn, vang dội hơn. Tuy thế, thanh âm đó đến tai Huyền Sinh lại giống như từ thế giới bên kia truyền đến.
Hắn chỉ nghe được lời nói của chính mình, phảng phất như những hạt bụi
bay lên nhảy múa trong ánh sáng.
“Mẫu thân… Nhi tử bất hiếu, khiến người lo lắng. Thế nhưng…” Hắn nắm chặt hai tay, quay đầu nhìn thẳng Ninh Phong phu nhân:
“Thế nhưng, con không thể phụ Song Tịnh một lần nữa!”
Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.
Ninh Phong phu nhân ở phía sau vội vàng đuổi theo, vươn tay ra, lại không thể chạm tới y bào của hắn.
Mắt thấy
bóng lưng màu đỏ rực rỡ chói mắt kia rời đi trong bạch chuyên hoàng
diệp*, bà bất giác toàn thân lạnh lẽo. Chợt nhớ tới năm năm trước, đứa
con trai trước luôn hiếu thuận nhất, lại quên cả bản thân đang trọng
thương mà chạy tới phía nữ tử xa cuối chân trời kia. Khi đó nét mặt luôn luôn hờ hững, lãnh khốc của nhi tử biến đổi, chỉ còn lại một tầng bi
thương cùng bất lực không cách nào hình dung được. Nó bất chấp thương
thế của bản thân, mặc kệ tứ chi có nguyên vẹn hay không, chỉ nhìn về nơi xa xôi thì thào nói, nếu Song Tịnh không còn sống sót, vậy thì, hắn
phải làm sao bây giờ.
*Bạch chuyên hoàng diệp: gạch trắng lá vàng, ý chỉ một thời gian rất lâu, gạch đỏ chuyển màu trắng, lá xanh thành lá vàng
Có lẽ đây chính là vận mệnh. Bất luận người vùng vẫy thế nào cũng không tránh khỏi kết cục đã định trước.
Có lẽ chính bởi vậy, bà không có dũng khí đuổi theo.