Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 146 : Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (3)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Huyền Sinh mù quáng và hỗn loạn đi tới, theo bản năng tránh né tiếng người ồn ào cùng phồn hoa náo nhiệt ở ngoài sân.
Hắn biết
chính mình cần phải đối diện với sự phẫn nộ của gia tộc Ân thị và sự
kinh ngạc của khách mời đang đứng đầy ngoài sân kia. Thế nhưng, hắn cảm
thấy người trong cuộc nên được biết trước chuyện này từ chính miệng hắn
nói ra.
Có điều, chính hắn vẫn còn chút xáo trộn.
Hắn biết tất cả điều này là bất công với Thiểu Hoa. Hắn đã khiến một nữ tử tan nát
cõi lòng và thất vọng rồi, không thể lại khiến một thiếu nữ khác hòan
tòan không liên quan đến chuyện này phải khổ sở nữa. Huống chi, nữ tử
kia từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, mà ngay lúc này, nàng thân khoác hỉ y,
đội mũ phượng mang khăn choàng vai, lòng tràn đầy hoan hỉ chờ hắn tay
trong tay sống đến bạc đầu răng long.
Hắn không tự chủ được mà hướng tới lâu các của Thiểu Hoa, nhưng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, sau đó, bất thình lình có thứ từ trên trời rơi xuống!
Theo bản năng hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, liền thấy một cái
bọc lớn rơi bên cạnh chân.
“?” Hắn
ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bức tường cao treo đầy hoa dây leo và băng cưới có người đang vắt một chân qua, rồi chân còn lại cũng vắt sang
nốt. Sau đó lúc chuẩn bị nhảy xuống thì thấy Huyền Sinh mặt đầy kinh
ngạc đang nhìn mình.
Chính là Thiểu Hoa.
Ngay lúc này trên tay nàng còn cầm một cái bao lớn khác, một thanh kiếm đeo trên
lưng, một thân trang phục nam tử, nhẹ nhàng anh tuấn lại khả ái xinh
đẹp. Chỉ là trên mặt còn chưa hoàn toàn tẩy sạch lớp trang điểm, trên
đầu còn cài trang sức tân nương, thậm chí còn đeo một đóa hoa hồng.
Trên tường là kiều tân nương đang muốn bỏ trốn, bôn tẩu nơi giang hồ.
Dưới tường là chuẩn tân lang chuẩn bị hủy bỏ hôn ước đi tìm một nữ tử khác.
Huyền Sinh: “…” =_=
Thiểu Hoa: “…” T_T ! ! ! ! !
Hai người mắt to đối mắt nhỏ, trừng mắt nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ bọn họ đang ở trong tình huống gì.
Chính là tân nương mở miệng trước.
Chỉ thấy
nàng cười ha hả rồi gãi gãi đầu: “Nhị ca ca… Huynh… Ha ha… Tại sao huynh lại tới tìm muội?” Lúc này huynh không phải vội vàng tiếp đón khách mời sao!
Huyền Sinh sửng sốt, lúc này mới ý thức được, rất lâu rồi hắn không thấy Thiểu Hoa bộc lộ tình cảm như vậy.
Thiếu nữ này từ sau khi tỉnh lại đối mặt với hắn, đều là xa cách lãnh đạm cùng lễ
nghi chu toàn, hoàn toàn không thấy dáng dấp hồn nhiên trước đây. Vì
vậy, hắn không tự chủ được mà cười rộ lên, vẻ tươi cười rất nghiêm túc
lại rất chân thành. Tình cảm này khiến họ có thể yên tâm mà đùa giỡn khi gặp chuyện vui vẻ. Bao trùm hắn là loại hạnh phúc nhàn nhạt, toàn bộ
đường nét trên khuôn mặt đều nhu hòa, tựa như gió xuân lướt qua, dịu
dàng lại ấm áp.
Hắn khẽ lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn nàng nói: “Thiểu Hoa, muội đang chuẩn bị đào hôn sao?”
“A a a a,
muội muội muội muội…!” Tân nương giống như bị đâm phải chỗ đau, đột
nhiên đứng không được mà ngồi cũng không xong, tất cả lúng túng đều hiện lên trên mặt nàng.
“Nhị ca ca…”
“Hử?” Huyền
Sinh thấy nàng vừa mới chạy đi lại quay trở về, bất giác có chút hỗn
loạn, chỉ có thể không nói lời nào nhìn nàng: “Chuyện gì vậy?”
“Trong phòng của muội… bên dưới gầm giường có một cái hộp gỗ bạch đàn hình tròn, vật trong đó… là của huynh. Trước đây, sau khi huynh trở về, thứ đó bị
Ninh Phong di* vất đi, muội giúp huynh… giữ lại.” Nàng có chút khẩn
trương mà vặn vẹo hai tay cúi đầu nói. Mỗi khi làm như vậy, đều chứng
minh rằng nàng chột dạ, nhưng Huyền Sinh không biết rốt cuộc là nàng sợ
cái gì.
*Di: chị em với mẹ hay người có quan hệ thân thiết
Nhưng thấy
Thiểu Hoa sợ hãi ngẩng đầu lên, có điểm đỏ mặt lại có điểm không tự
nhiên liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi, hạ thấp giọng: “Muội lúc đó… Thật
sự muốn thành thân với huynh… Cho nên… Muội…” Muội mới đáp ứng hôn sự
này.
Nàng đỏ bừng mặt nói, lại căng thẳng kéo kéo tóc mình, lời còn chưa dứt, bất giác
mắt đã đỏ lên: “Dù sao… dù sao, muội cũng phải đi!” Nói xong liền chạy
như gió về phía trước, làm như sau lưng có quỷ truy đuổi.
Huyền Sinh
nhìn nàng nói năng lộn xộn rồi rời đi , mái tóc xoăn dài ở trong gió
tung bay, còn có bóng lưng nhỏ nhắn kia, hắn bỗng có dự cảm, sẽ có
khoảng thời gian rất dài, hắn không gặp lại người thiếu nữ hồn nhiên
này.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Mộ Dung Cận nói với hắn, vì vậy không nhịn được hô to: “Thiểu Hoa!”
Nàng bất
chợt dừng lại, sợ hãi quay người. Nam tử kia một thân đỏ rực đứng dưới
ánh mặt trời, đang cười ấm áp như mùa xuân. Giống như thời ấu thơ, nàng ở trong sân bắt châu chấu chơi đùa, mặt đầy bùn đất ngẩng đầu lên, nhìn
thấy người thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng như gió kia, cũng dịu dàng mềm
mỏng như vậy mà cười với nàng.
“Huynh sẽ chống mắt đợi.” Huyền Sinh vừa cười vừa nói.
Chờ đợi tên của muội, mai sau ở giang hồ, có ngày trở nên như sấm bên tai.
Chờ đợi muội cùng với thiếu niên thiếu nữ khác cũng xuất sắc như muội, có ngày hiên ngang sông núi, tiếu ngạo giang hồ.
Bởi vì giang hồ, là một nơi mà mọi chuyện đều có thể phát sinh.
Thiên kim
tiểu thư đáng yêu quen thói được nuông chiều theo ý mình ngày xưa, cũng
có thể trở thành truyền kỳ huy hoàng đời kế tiếp. Miễn là nàng có đủ
dũng khí và nghị lực. Ở trên người Thiểu Hoa, hắn thấy được tài năng
cùng phong hoa một lúc nào đó sẽ nở rộ, có thể không hề thua kém Lâm Mai Hoa, Hoa Vô Song, Kinh Phiến hoặc là bất luận kẻ cao ngạo phóng khoáng
nào.
Thiểu Hoa hướng về phía hắn dùng lực vẫy vẫy tay, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xoay người nhanh chóng rời đi.
Huyền Sinh
vừa bất đắc dĩ vừa thoải mái lắc đầu một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía
lâu các mới vừa rồi còn đợi tân nương kia, hơi hơi nhíu mày, liền điểm
mũi chân một cái, hướng cửa sổ cao nhất mà vút tới.