Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 147 : Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (4)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Huyền Sinh

có điểm bất đắc dĩ, rồi thoải mái lắc đầu một cái, quay đầu nhìn về phía lâu các mới vừa rồi vẫn còn tân nương chờ gả đi kia, hơi hơi nhíu mày,

liền điểm mũi chân một cái, hướng cửa sổ cao nhất mà vút tới.



Phòng

của Thiểu Hoa yên tĩnh, tỳ nữ bà mối không nằm thì ngồi ngủ thiếp đi.

Ngay cả nha hoàn cải trang tân nương tử thế chỗ Thiểu Hoa ngồi ngay ngắn trên giường cũng cúi đầu ngáy khẽ. Huyền Sinh không biết phải làm sao,

nhìn sang cây hương đã tàn, mới biết hóa ra nha đầu kia dùng mê hương.

Ước chừng không đến nửa nén hương thì những người này sẽ tỉnh lại, vì

vậy không thể không gia tăng cước bộ, nín thở hướng phía trong mà lao

vào.



Bên

trong vách tường bốn phía đều là ánh sáng lấp lánh từ những bức phù điêu làm bằng ngọc ngũ sắc rực rỡ trang trí trên tường. Nền nhà là đá xanh

ngọc bích khảm hoa, bên trái đặt một chiếc bàn dài lớn bằng đá cẩm thạch hoa lê, trên bàn có bày một bệ đỡ kiếm, vũ khí bên trên đã không còn từ lâu. Bên cạnh đặt bình sứ Thanh Hoa to chừng đấu rượu, cắm đầy hoa cẩm

tú cầu trông như quả cầu thủy tinh, bên trên treo , là thơ của Lý Bạch:

“Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy”(*).



(*)Hai câu thơ nằm trong bài “Bả tửu vấn nguyệt”(Nâng chén rượu hỏi trăng).Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu:



Trăng sáng nào ai vin đến được,



Ta đi trăng lại mãi theo nhau?



Huyền Sinh

cũng chẳng nán lại lâu, nhìn lướt qua một cái, trong lòng thầm xin lỗi

vì hành vi lỗ mãng của mình, lúc này mới khẽ nhấc chân bước về phía

chiếc giường lớn ở giữa. Chiếc giường làm bằng gỗ đàn hương có rèm tím

mềm mại rũ xuống, bốn góc chân giường chạm trổ kỳ hoa dị thảo, trên bốn

trụ giường còn có mấy dây hoa leo màu hồng xen lẫn màu trắng, tỏa hương

thơm thoang thoảng. Hắn bước từng bước đến, nhìn xuống gầm giường, quả

nhiên có một hộp gỗ Tử Đàn tròn màu đen nhạt, được khóa lại bằng một

chiếc khóa đồng, đặt giữa một đống những thứ khác.



Bỗng

nhiên bên ngoài có âm thanh truyền đến, hắn nín thở nghe ngóng, liền

nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hô khẽ của nha hoàn cùng tiếng ngáp

của lão bà vang lên. Biết người bên ngoài đang dần dần tỉnh lại, hắn

vươn tay cầm chiếc hộp kia, mặc kệ chìa khóa ở nơi nào, cầm đồ vật hướng cửa sổ lao tới. Sau mấy cái lên xuống, người và vật đã ở bên ngoài lầu

các rồi.



Ngồi bên tường, Huyền Sinh quan sát tỉ mỉ chiếc hộp. Đó là vật vô cùng tinh xảo, hình tròn, rộng ba tấc, đường viền có khắc hình những đoá hoa cúc, làm

bằng gỗ tử đàn màu đen dưới ánh mặt trời bóng loáng rực rỡ, ngay cả trên khóa đồng cũng khắc hoa văn nhỏ bé tinh tế. Có thể thấy Thiểu Hoa

thường lấy nó ra xem, bởi nắp hộp và xung quanh không có bất cứ hạt bụi

nào.



Hắn nhìn chốc lát, xác nhận ngoại trừ chìa khóa ra không còn cách nào khác có
mình gào khóc, bất giác lắc đầu: “Tiểu thư, sao người còn khóc?”



Thiểu

Hoa một tay gạt nước mắt một tay gạt nước mũi khóc lớn, nghe nàng nói

vậy càng khóc dữ hơn: “Xuân Bích, ngươi…Cái tên ngu ngốc này,.. ngươi

biết gì chứ? Trong ngày thành thân ta phải trơ mắt nhìn tân lang chạy

mất, ngươi có biết việc này đối với ta đả kích lớn biết bao nhiêu không

hả? Hu hu hu hu… Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!”



“Nhưng…” Xuân Bích đầu đầy hắc tuyến: “Là tiểu thư chạy trước, không phải sao?”



“Nhưng

hắn cũng đang tới hủy hôn ước á… Hu hu hu hu, đời ta lại bị người khác

bỏ rơi! Hu hu hu, không ai thèm lấy! Oa oa…” Thiểu Hoa khóc càng lớn

tiếng hơn, oai hùng vừa rồi đối diện với Huyền Sinh tất cả đều không

thấy đâu, một chút hình tượng cũng không còn.



“Cái

này… Hình như là bỏ vợ?” Nha hoàn này so với nàng lớn tuổi hơn, lại xinh đẹp hơn, bất giác vỗ vỗ vai nàng, bày ra bộ mặt không biết phải làm sao 囧. Nhưng thấy nàng khóc thương tâm đến vậy, bất giác thở dài: “Nếu yêu

nhị thiếu gia như vậy, cớ sao không ở lại thành thân với hắn? Tiểu thư

cần gì phải vậy? Không phải hắn không còn nhớ tới Diệp môn chủ sao?”



“Ta

thích hắn cái khỉ mốc nè!” Thiểu Hoa giậm chân một cái, nửa giận nửa

thương tâm nói: “Ta sao lại thích hắn được, sao có thể giống Diệp Song

Tịnh liều mạng vì hắn? Ta thích hắn hắn sẽ thích ta sao? ! Nếu như ngày

nào đó hắn khôi phục kí ức thì phải làm sao? !” Nàng nói, vừa nói vừa oa oa khóc lớn: “Đồ khốn! Ngu ngốc! Ai nói ta thích hắn! Đàn ông tốt giang hồ thiếu gì! Dựa vào cái gì mà ta phải thích một nam nhân lúc bé đã

từng bắt bướm cho ta, dạy ta viết chữ, dạy ta vung kiếm, mang ta lên núi cao ngắm phong cảnh? Ta dựa vào cái gì chứ! Oa oa…!” Nàng khóc, lệ như

suối trào, một tay kéo Xuân Bích một tay gạt nước mắt nước mũi: “Ai nói

ta thích hắn chứ? Hu hu hu hu… Ta không thèm thích hắn! Oa oa! !”



“Tiểu thư…” Xuân Bích thở dài lắc đầu.



“Xuân

Bích… Oa… Ta không được trở thành tân nương tử…” Lần này nói đến chỗ

thương tâm, Thiểu Hoa dứt khoát ngồi xổm xuống đất, ôm mình khóc lớn:

“Tân lang của ta chạy mất rồi… Vì nữ nhân khác chạy mất rồi… Nữ nhân đó

hết lần này đến lần khác… Ta thật là thấy ghét không chịu nổi! Oa oa oa! Khốn kiếp… Nhị ca ca ngươi là tên khốn kiếp… Oa oa oa!”



“Aizz…” Xuân Bích nhìn vị chủ nhân tùy hứng lại điêu ngoa của mình, thở dài thật dài.



Ngẩng

đầu lên, chỉ thấy mây trắng nghìn năm dằng dặc, trời vẫn xanh thẳm như

pha lê, con đường nhỏ bên cánh đồng uốn lượn ngàn dặm, kéo tít chân

trời.