Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 148 : Đường trở về. Ngỡ tương phùng lại hoá hư không (1)

Ngày đăng: 15:22 19/04/20


Khoảng cách

giữa Thất Thạch môn và Bán Nguyệt thành, dùng khoảng thời gian nửa tháng mười ngày để đi, dù thế nào cũng không thể kịp. Cho dù Huyền Sinh nóng

lòng cũng không đoạn đường cách trở chân trời góc biển này ngắn bớt lại

được. Cuối cùng, lúc hắn đến được Thất Thạch môn tại Vân Sơn, cũng đã là cuối thu, lá phong trên cây đã đỏ rực như lửa. Ánh trăng trên đầu sắp

viên mãn, còn hắn vẫn chưa đoàn tụ cùng với người kia.



Khoảnh khắc

bước lên thềm đá, bỗng nhiên hắn nhớ đến mấy tháng trước, khi hắn đến

hỏi về Bán Nguyệt La Anh, nữ tử kia lập tức nhào vào trong ngực hắn.

Người không dễ bộc lộ cảm xúc như nàng lại khóc đến bi thương muốn chết, nhưng lại chỉ đổi lại một câu của hắn, tại hạ lần đầu bước ra giang hồ, chưa nghe qua đại danh của môn chủ.



Nghĩ tới

đây, Huyền Sinh ngày thường đối mặt với sinh tử cũng không chút mảy may

dao động, bất chợt có chút hoảng loạn. Đột nhiên tiến không được mà lui

cũng không xong, cuối cùng hắn lại ngẩn ngơ đứng trước cổng, mãi đến khi ráng mây tản đi, hoàng hôn buông xuống, mới chậm rãi đi lên thềm đá

tưởng chừng như không có điểm cuối kia.



Những bậc

thềm dài dằng dặc, uốn lượn khúc khuỷu phía xa xa dần dần bị sương trắng mờ ảo bao phủ. Hai bên đường cỏ dại mọc tràn lan, thế núi quanh co,

rừng cây tươi tốt, tĩnh mịch mà xinh đẹp. Từ phía xa truyền tới, hoặc là tiếng chim hoang dã giương cánh bay lên, hoặc là tiếng hót trầm bổng,

hoặc là tiếng suối chảy róc rách. Bậc thang dưới chân vì được làm từ đá

hải quang*, cho nên dù bước vô cùng nhẹ, cũng có thể nghe thấy tiếng

động thanh thúy vang lên. Lúc đi được lưng chừng núi, thì gặp một cơn

mưa nhỏ, mây khói tụ lại, sương mù bao phủ bốn phía, những giọt mưa tí

tách tí tách, giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống bậc thềm phát ra thanh âm như

ngọc.



*Đá hải quang: là loại đá trơn bóng có bề mặt rộng lớn



Dọc đường đi Huyền Sinh không hề chú ý đến cảnh sắc như cõi tiên này, hắn chỉ tập

trung vội vàng đi, trong lòng thấp thỏm không yên, lại có chút vui mừng.



Lo lắng chính là bệnh tình của Song Tịnh, vui mừng chính là sắp được gặp lại người đó.



Bỗng nhiên, hắn dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía sau.



Thì ra chỗ

hắn đi qua, có mấy thanh kiếm bị ném trên mặt đất, ngoảnh đầu nhìn lại,

trên bậc thềm cũng có mấy vũ khí bị vứt sang một bên. Cung nỗ thương

đao, kiếm mâu thuẫn phủ, việt kích giản vàng *, mọi thứ đều

có, tất cả bị ném ngổn ngang bên đường, một số còn là vật quý thượng

đẳng, trên mặt khảm đá quý nạm hoàng kim. Mắt thấy chúng không đành

lòng mà bị vứt bỏ, quăng sang một bên, giống như gặp phải một trận đại

chiến.



*Cung, đao, kiếm thì chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi. Còn nỗ, thương, mâu, thuẫn, phủ, việt, kích là những vũ khí thời cổ. Nỗ, thương là nỏ, giáo; mâu là cái dùng để đâm còn thuẫn là cái dùng để chắn; phủ là cái rìu; việt là cái búa lớn; kích trông bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận,

với một/hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm

tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối

liền với phần cán; giản đơn giản được tạo ra từ nguyên liệu đơn giản nhưng bền, có thể làm bằng thân cây song mật, loại thân này khá

dai, bền nên chịu tác động khá tốt, lại có thể nắn cong thẳng dễ dàng.



Trong lòng căng thẳng, Huyền Sinh vội vã tăng nhanh tốc độ, phóng tới phía trước.



Càng đi lên

trên, vũ khí bị ném đi ngày càng nhiều, phía trước gần như là chất thành núi. Huyền Sinh vô cùng hoảng hốt, gần như là dùng hết toàn lực bay lên phía trước.
Tang lễ của

nàng, nhất định phải ở đầu nguồn một con suối nhỏ, nằm giữa bụi hoa trăm hoa đua nở, bình lặng gối đầu lên một chiếc bè, thuận sóng mà đi, không biết sẽ trôi tới nơi nào. Đối với nàng, sinh mệnh cùng tình yêu đều

giống một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, phấn đấu quên mình. Yêu như thế nào,

chết cũng như vậy. Không phải là kiểu tang sự nghiêm túc lễ nghi thành

toàn như vậy, nhiều người bi thương khóc lóc như vậy, khiến nàng ra đi

không an lòng.



Càng tiến

lên phía trước một bước, Huyền Sinh càng cảm thấy lồng ngực như bị rút

không khí đến sắp nghẹt thở. Hắn cảm thấy đau đớn từ trong ngực khuếch

đại không cách nào ngăn cản, nhất thời không thể đứng vững, một đầu gối

đã khụy trên mặt đất.



“Huyền

Sinh?” Lúc này Ninh Đô đã quay về sau khi thông báo tin tức cho An Hành, theo sau đệ tử khác của Thất Thạch môn, thấy thế liền kinh ngạc hỏi:



“… Ngươi quỳ gối trước linh đường Lưu bá bá nhà chúng ta làm gì? Ngươi quen biết ông ấy sao?”



Ninh Đô cảm thấy vẻ mặt của mình suýt nữa bởi vì không nhịn được cười mà biến dạng méo mó.



Qua khoảng thời gian chừng nửa nén hương, Huyền Sinh mới từ từ quay đầu lại.



“Cái gì?” Nàng ta vừa nói cái gì.



An Hành thấy sắc mặt hắn trắng bệch, giữa hai hàng lông mày vẫn còn phảng phất sự

thống khổ, lại thấy khuôn mặt muội muội đứng bên cạnh vặn vẹo cứng đờ,

đại khái đã hiểu chuyện là như thế nào, bất giác thở dài thườn thượt,

nói: “Người chết là đại quản gia Lưu bá của Thất Thạch môn, ông là tam

đại quản gia của Diệp thị… Mấy ngày trước, bởi vì có chút chuyện, phát

trọng bệnh rồi qua đời.” Lại không nhịn được nhíu mày: “Ngươi nhận ra

ông ấy?”



“Ta…” Huyền

Sinh ngây ngốc nửa ngày, mới miễn cưỡng nói ra được một chữ, nhưng mà

đầu óc cứ xoay vòng vòng: “Ta… Không quen biết ông ấy.”



“Vậy ngươi nửa quỳ nửa ngồi ở chỗ này làm gì?”



“Ta… Ta

tưởng rằng…” Ta tưởng Diệp Song Tịnh không còn sức sống nằm ở nơi đó.

Những lời này vừa mới nảy ra trong đầu, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, lúc

này mới ý thức tới vết thương nóng rát, đau buốt trên lồng ngực.



“Hắn tưởng

là tang sự của môn chủ mà.” Ninh Đô ở một bên phủi sạch trách nhiệm châm ngòi đốt lửa, vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác.



Lời này vừa mới nói ra, mười mấy đệ tử đứng phía sau An Hành đều xụ mặt xuống.



“Được, ta đã hiểu rồi.” An Hành xoa huyệt thái dương, nhíu mày nói: “Dù cho thân thủ môn chủ chúng ta không được tốt nhưng cũng không cần các hạ trù ẻo như

vậy, hóa ra các hạ không hề nhìn linh bài liền quỳ lạy theo thói quen.”

Huyền Sinh quay đầu nhìn linh đường vẻ mặt liền giật giật, nàng không

nhịn được xua tay: “Quên đi quên đi, người đâu, đem đỡ nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đến đại sảnh, sau đó mau mời đại phu đến kiểm tra vết

thương này một chút, những người khác người nào vào vị trí người đấy, ta có lời muốn nói cùng thiếu hiệp.”