Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 153 : Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (1)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Phàm là người đi lại trong giang hồ, ngay cả khi mới gia nhập cũng đều biết tầm quan trọng của việc xông phá Trọng Trọng lâu.
Mà những người hiểu rõ Trọng Trọng lâu đều biết, chủ nhân của tòa lầu giống như mê cung vô tận kia, là một nhân vật truyền kì giống như thần thoại.
Người từng gặp qua Đỗ Triệt Thủy, đều sẽ bị chinh phục bởi thái độ thân thiết ôn nhu của hắn. Cùng với vẻ uy vũ oai nghiêm mà lạnh lùng kiêu ngào, đi theo con người đó luôn là nụ cười ôn hoà nhưng phảng phất nét bi thương. Hắn luôn lôi kéo khách khứa cùng uống rượu ăn cơm thưởng trà, hoặc cùng hưởng thụ những chuyện tốt đẹp trên đời.
Ai cũng biết hắn trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo; cũng biết hắn tuy phong lưu phóng khoáng, nhưng đối với việc quản lý Trọng Trọng lâu lại rất cẩn thận nghiêm ngặt; càng hiểu rõ, hai đại cấm kị của nam tử có nụ cười trong như suối kia.
Một, là làm tổn thương đến Thất Thạch môn.
Hai, là Trầm Thiên Sa.
Thiên hạ chuyện gì cũng dễ nói. Đỗ Triệt Thủy từ trước đến nay khẳng khái độ lượng, bất kể là yêu cầu gì trên cơ bản đều không cự tuyệt. Nhưng chỉ có hai chuyện này, tuyệt đối không thể nhắc đến trước mặt hắn.
Năm năm trước, Trầm Thiên Sa vì cứu hắn mà chết thảm cùng với Trọng Trọng lâu, Diệp Song Tịnh cũng vì vị trí lâu chủ của hắn mà võ công tẫn phế, tình yêu cùng thanh xuân tất cả đều hủy thành tro.
Mà hắn, lại không chút tổn thất, ngồi lên vị trí mà người người hằng ao ước, trở thành chủ nhân của một trong tam đại bang phái giang hồ. Từ đó về sau, phong hoa tuyệt đại*, là vị thiếu hiệp tài năng xuất chúng trong chốn võ lâm.
(*) phong hoa tuyệt đại: vẻ ngoài hào hoa, phong thái tao nhã, tài năng xuất chúng
Nhưng không ai biết, đằng sau nụ cười đó vùi lấp một quá khứ đau thương đến nhường nào.
Mọi thiếu niên thiếu nữ đều ngưỡng mộ hắn, coi hắn như ánh dương quang trên đỉnh núi; nhân sĩ võ lâm khi đàm luận về hắn, đều hạ thấp giọng che giấu sự thèm muốn; hiệp khách giang hồ khi nhìn hắn, luôn sinh ra kính nể cùng nhiều phần bội phục.
Nghe nói, hắn thân mặc y bào trắng như tuyết tham dự “Lễ tế nguyệt” của Đới Phong các. Chỉ một cây sáo ngọc, một khúc “song tuyền tẩy tuyết” đã làm say toàn bộ người có mặt. Mà người kia ở dưới ánh trăng lấp lánh, diễn tấu được một nửa lại đột nhiên ngừng lại, bất chợt lệ trào như suối.
Nghe nói, trong một trận chiến trước kia, hắn vừa cười nói, vừa chỉ huy tám thị vệ của Trọng Trọng lâu tiêu diệt Hồng Sơn bang, kẻ đã đắc tội với Thất Thạch môn. Chín người tay cầm mộc kiếm, chưa đổ một giọt máu nào đã phế đi võ công của một trăm ba mươi hai người.
Nghe nói, hồi đó, trước phần mộ của Trầm Thiên Sa, hắn không ăn không uống đến mười ngày, đến mức khóc ra máu đỏ. Từ đó về sau trở thành kẻ chơi bời phong lưu, nhưng chưa từng xem trọng bất kì nữ tử nào.
Nghe nói, nghe nói, nghe nói.
Năm năm trước, Diệp Song Tịnh của Thất Thạch môn cùng với Trầm Thiên Sa của Tử Vi đường giống như những ngôi sao băng bị hủy diệt, Huyền Sinh của Bán Nguyệt thành cũng biến mất ở trong mắt của mọi người. Chỉ còn Đỗ Triệt Thủy như con hạc đứng lẻ loi một mình trong sự ngưỡng mộ của tất cả mọi người, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ không cách nào nhìn thẳng được.
Không phải bây giờ ngươi vẫn đang đi theo mùi của cô ta sao? Mai Hoa không nói ra mà nhìn hắn, nhưng vẫn trả lời: “Hình như hướng bên kia, đến bây giờ vẫn còn nghe được…chờ một chút…” Nàng tập trung chú ý, thận trọng nghe lại, đột nhiên dừng bước, xoay người hướng bên phải lao đi: “Bên này! Ngươi nghe, ngay cả hướng đi của dòng khí cũng không giống nhau, nơi này khẳng định có lối ra khác!”
Triệt Thủy biết khinh công và cảm ứng của nàng đều không phải hạng bình thường, không chút nghĩ ngợi vội vàng đi theo.
Hai người đi tới một hành lang khúc khuỷu, thấy xung quanh cánh cửa và gia cụ* đều bị đổ xuống, có thể thấy đây là nơi ở của các đệ tử Thiên Hiệp Lâu trước kia. Trên mặt đất thậm chí còn có một nửa bộ đồ trà và bàn cờ bị bùn đất, dây leo che phủ, hộp trang sức và lược của nữ tử, hay gương đồng và tủ cũng bị chôn vùi ở trên mặt đất, sự tinh xảo cao quý của ngày đó đều bị cát bụi nuốt xuống.
*Gia cụ: vật dụng gia đình.
“Thật… Thật kỳ quái… Thiên Hiệp Lâu, không phải là bị triều đình thời đó tiêu diệt sao?” Mai Hoa đăm chiêu nhìn đống phế tích ở bên cạnh nói. Vừa lúc đó bọn họ đi qua một gian phòng được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, từ cánh cửa vụn nát nhìn vào, có thể thấy bên trong có một quyển sách trên bàn đang mở ra, có một bộ đồ trà được bày chỉnh tề ở bên cạnh, tựa hồ còn có khói lượn lờ bay lên, có thể đón tiếp khách đến bất cứ lúc nào.
Nàng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh như băng: “Nơi này… Nhìn thế nào… Cũng giống như là lúc đó người bên trong đột nhiên biến mất!”
Bỗng nhiên nàng đột ngột dừng chân. Có một cánh cửa gỗ ở bên cạnh không giập vỡ và bám đầy bụi giống như những cái khác, mà dưới ánh trăng bàng bạc dần dần hiện ra màu sắc sáng rõ và những nét điêu khắc tinh xảo. Mai Hoa hoảng hốt đứng ngây tại chỗ không thể nhúc nhích mà nhìn.
Nàng vươn tay ra chạm vào cánh cửa. Khi đầu ngón tay chạm đến mặt gỗ lạnh như băng, bốn phía bỗng bắt đầu biến hóa.
Giống như có một đốm lửa từ từ lan ra từ chính giữa cửa, những vật khác cũng theo ngọn lửa lan tràn đó mà chầm chậm khôi phục nguyên hình.
Cánh cửa gỗ tử đàn* hiện ra màu tím thẫm và nét điêu khắc hoa tử đằng*, phía sau cửa treo rèm châu ngọc xanh biếc. Không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có một cái bàn lớn và mấy hàng giá sách, trên tường treo vài thanh trường kiếm sáng bóng, cửa sổ được che phủ bằng một tấm màn mềm màu xanh ngọc, có vài tia nắng mặt trời hờ hững chiếu xuống, toàn bộ gian phòng đều chìm trong vòng sáng vàng ấm áp.
(*) Gỗ tử đàn: là một loại gỗ qúy thường dùng để đóng đồ như bàn ghế, sập gụ…
(*) Hoa tử đằng: là một loại hoa leo màu trắng.
Mai Hoa đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trước sau đều là hành lang không có điểm cuối, một cánh cửa màu tím nhạt dựng đứng yên lặng, bóng dáng phế tích trăm năm như vừa rồi đã không còn.
Mê trận?!
Nàng nhíu mày nhìn xung quanh, bất giác thử kêu: “Triệt Thủy —–?”
Lúc này phía trước mới có một người vén rèm đi ra, Hoa Mai xoay người định thần nhìn lại. Người nọ mắt ngọc mày ngài, lông mày như liễu, mặt như hoa sen, bóng dáng tươi đẹp đi tới, thản nhiên cười khẽ. Nàng bị dọa đến mức gần như thét chói tai, hoảng hốt lùi về sau vài bước, cả người đụng phải cánh cửa phía sau, rồi bị ngã trên mặt đất, nhưng mắt không chớp và mặt chấn kinh sợ hãi kêu lên:
“Tam… Tam tỷ? !”