Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
Chương 156 : Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (4)
Ngày đăng: 15:22 19/04/20
Thiên Hạ quán của Lâm gia đời này có ba kì tài nổi danh thiên hạ.
Đứng đầu là người thừa kế Nhâm Khách quán, Thất đường chủ Lâm Hải Đường.
Hai là Bát đường chủ tuổi nhỏ nhất, người này trong đợt xung đột giữa Thất
Thạch môn và Phi Ưng bảo đã tỏa sáng bất ngờ – Lâm Mai Hoa.
Ba là người thứ ba trong tám nữ tử kia, một đời chủ công kiên cường của Bắc Mạc – Tam đường chủ Lâm Thược Dược.
Tinh thông roi mây và ám khí, từng giúp đỡ người dân ở biên giới Bắc Mạc
chống chọi với ngoại tộc xâm lăng cũng như thổ phỉ tấn công, đơn thân
độc mã đánh bại năm mươi đại hán của Thiết Sa bang, chỉ dùng vẻn vẹn
mười người đã có thể quản lí trật tự Thược Dược đường, khinh công và sự
nhạy bén khiến Lâm Mai Hoa theo không kịp, cũng sùng bái ngưỡng mộ từ
nhỏ, là tỷ tỷ cũng là sư phụ.
Sau khi nàng bỗng nhiên chết không rõ tin tức, Mai Hoa lập tức xuống núi điều tra nguyên nhân
cái chết. Tuy rằng nàng từng hoài nghi Phi Ưng bảo hạ thủ, nhưng không
tìm được bất cứ manh mối gì liên quan. Thế nên hiện tại, khi Mai Hoa
đứng trước mặt tỷ tỷ, cũng chẳng cảm giác được mấy niềm vui trùng phùng, xuất phát từ bản tính hành nghiệp, nàng càng muốn biết rốt cuộc lúc
trước kẻ nào đã hạ độc thủ?
“Mai Hoa…”, Thược Dược dịu dàng cười nói: “Một năm rồi không gặp, có nhớ tỷ không?”.
“Tam… Tam tỷ…”, Mai Hoa lắp bắp nói, nhưng khi nàng vươn tay ra về phía mình, lại bất giác mà lui lại một bước .
“Sao vậy?”, Thược Dược cười lắc đầu, dứt khoát bước lên kéo lấy nàng, thân
thiết vỗ vỗ tay của nàng nói: “Mới một năm đã xa lạ với tỷ vậy rồi, sau
này lập gia thất thì sẽ ra sao đây?”.
Tay có độ ấm? Mai Hoa do dự mở to mắt nhìn tỷ tỷ, mặc cho Thược Dược kéo mình vào phòng.
Hai người ngồi dọc theo chiếc bàn, trong ấm trà là Vân Châm vàng mà xưa kia Thược Dược thích uống nhất, lá trà nhỏ dài màu vàng nhạt bồng bềnh
trong nước xanh biếc, màu sắc đạm nhiên.
Mai Hoa
ngoảnh đầu nhìn ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ là sa mạc cát vàng mênh mông,
bầu trời xanh cao ngất, vài con lạc đà ốm đeo lục lạc nặng nề đi về phía xa, lữ khách cưỡi trên thấy Thược Dược đều vẫy tay chào rồi dần dần đi
khỏi. Bên cửa sổ có bao sợi bông mềm rủ xuống, hệt như một đám mây trôi
trong phòng. Khí hậu Bắc Mạc luôn luôn nóng bức, trong không khí có
hương thơm của ruộng đất cùng nắng ấm của ánh mặt trời, cho dù là mùa
đông, cũng ấm áp như mùa xuân.
“Muội đã lâu chưa tới Thược Dược đường thăm ta”. Tam đường chủ cười, rót trà cho nàng: “Gần đây bề bộn nhiều việc à?”.
“Bận rộn nữa cũng không bằng một phần ba nơi này của tỷ tỷ”. Mai Hoa mê mẩn
ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, chuyển tầm mắt nhìn nàng: “Tam tỷ gần
đây có tin tức của Hải Đường không?”.
Thiên Hạ quán
của Lâm gia lựa chọn người kế nhiệm không coi trọng võ nghệ và danh
tiếng, năng lực chi phối và quản lý mới là thứ quan trọng nhất. Thiên Hạ quán phân bố bốn phương tám hướng, là bang phái có người nhiều nhất
trên giang hồ, nếu không có đủ trí tuệ và khí thế uy nghiêm thì không
cách nào tổ chức, nắm giữ được tin tức trong thiên hạ.
Đứng thứ bảy trong tám tỉ muội, năm ấy Lâm Hải Đường mười chín tuổi, từ nhỏ
người Triệt Thủy đã có thể dương dương tự đắc chạy đến Bắc Mạc khoe
khoang. Nhìn đi nhìn đi, muội không hề vô dụng như lời tỷ nói nha, rồi
sẽ thấy nữ tử nghiêm túc kia hừ lạnh một tiếng, vừa giáo huấn vừa châm
biếm, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ bữa tối thịnh soạn.
Chỉ tiếc đây là giả.
Người đó thật sự không có ở đây, ảo giác của nàng xuất hiện trong này là chứng cớ rõ ràng nhất.
Huyễn cảnh xung quanh dần tan biến, chỉ còn lại một chút khung cảnh chưa vỡ tan hết.
Mai Hoa cảm thấy cổ họng mình có gì đó chặn lại, đau thương không nói thành lời.
Cho dù biết hình ảnh trước mắt là giả, nhưng nàng vẫn quỳ xuống, ôm quyền
hành lễ, nén nước mắt run rẩy nói: “Mai Hoa ở đây, bái lạy sư phụ, nếu
có kiếp sau, nguyện lấy tính mệnh tạ ơn”.
Lúc này,
Thược Dược vẫn ngồi yên như pho tượng nhìn thấy nàng làm vậy thì khẽ
động, ảo cảnh của nàng giống như bị chồng chéo, cái bóng phía trước vẫn
duy trì biểu tình và tư thái như cũ, nhưng có một lớp huyễn cảnh mông
lung khác đang bắt đầu mở ra. Nàng thương cảm nhưng vẫn bình tĩnh nhìn
Mai Hoa, chậm rãi hé một nụ cười yếu ớt:
“Thật ra tỷ vẫn luôn kiêu ngạo vì muội”.
Mai Hoa sửng sốt, nước mắt vỡ òa rơi xuống, nàng gắng đè nén đau đớn chua
xót trong ngực, cắn răng nhẫn nhịn nỗi nghẹn ngào, một lát sau mới miễn
cưỡng nói: “Ừm, tỷ tỷ, muội biết… muội vẫn luôn biết”.
Khuôn mặt của Thược Dược bỗng nhiên lóe lên như ánh sáng, sau đó bị gió thổi
đi giống như hạt bụi, chậm rãi tan biết không thấy đâu nữa.
Xung quanh lại trở về với vẻ yên tĩnh và tối tăm, Mai Hoa lẳng lặng ngồi
trong gian phòng đổ nát cổ xưa, ngơ ngác nhìn ánh trăng lọt qua khe hở
trên vách tường. Trong tay nàng cầm một viên ngọc châu, đó là thứ duy
nhất sót lại, còn có ấm trà bên cạnh bị nàng đập vỡ, nàng nheo mắt nhìn
viên trân châu, đáy mắt hiện lên sát khí băng lạnh.
Hạt chân trâu kia tổng cộng có tám viên, tám tỷ muội Lâm gia mỗi người giữ
một viên, mang theo bên mình chưa lúc nào rời, xem ra mê trận này là
dùng hạt châu này cùng ấm trà cướp được trong Thược Dược đường bày ra.
Thật là Phi Ưng bảo sao?
Mai Hoa nheo mắt đầy nguy hiểm.
Chờ xem, Thiên Hạ quán, đâu phải nơi dễ bị ức hiếp.
Nàng cau mày đứng dậy, xoay người chìm dần vào trong bóng tối.
Lá rơi xào xạc, đêm tịch mịch, tiếng rít lạnh vỡ tan.
Trên giang hồ, có một trận cuồng phong bạo vũ, trong đêm dài vô hạn, sắp ập tới gần.